Lạc Thi run rẩy không sao kiềm chế được, đôi mắt hoe đỏ, cô nức nở chất vấn anh: "Anh rõ ràng biết tôi và Ngôn Sơ không có bất kỳ quan hệ nào, tại sao anh lại nói về tôi như vậy?"
Nhưng Chu Duật Lễ lại không lập tức bước tới ôm cô như trước đây. Nghe cô nhắc đến cái tên kia, sắc mặt anh âm trầm đến đáng sợ, giữa hai hàng mày của anh tràn ngập vẻ lạnh lẽo và phẫn nộ.
"Em khóc cái gì? Dường như lần nào tôi nhắc đến cậu ta, em cũng luôn có phản ứng như vậy." Cuối cùng, anh còn cười một cách kinh ngạc, bổ sung thêm một câu: "—— Đừng nói với tôi hai người mới là chân ái nhé?"
Lạc Thi không thể tin nổi mà ngước mắt nhìn lên, không ngờ những lời mỉa mai sắc nhọn như vậy lại có thể thốt ra từ miệng của người đàn ông từng xem cô như trân bảo.
Trước kia, cô biết anh là người có tình cảm lạnh nhạt, ngay cả bạn bè anh cũng nói anh có lòng dạ sắt đá, không biết yêu thương là gì. Khi đó cô không tin, bởi vì anh như vậy nhưng lúc ở bên nhau lại đối xử với cô vô cùng dịu dàng, gần như chưa từng lớn tiếng với cô một lần nào.
Rõ ràng anh đã từng nói, dù thế nào đi nữa, anh cũng không nỡ làm tổn thương cô…
Trong phút chốc, phẫn nộ, chua xót, tủi thân cùng lúc dâng lên trong lòng. Lạc Thi run lên bần bật, những giọt nước mắt cuối cùng không nhịn được mà tuôn trào.
Thấy cô khóc đến mức như hoa lê đẫm mưa, quai hàm Chu Duật Lễ căng cứng, gương mặt vẫn lạnh lùng như băng, nhưng nơi đáy mắt có một tia giằng xé và không nỡ chợt lóe lên rồi biến mất.
Vừa rồi lúc anh đi từ sảnh tiệc ra, đi ngang qua bể bơi thì nghe có người dùng tiếng Trung kêu cứu, nói có cô gái rơi xuống nước. Khoảng thời gian từ lúc cô rời đi quá ngắn, tim anh theo bản năng thót lại. Ngay sau đó anh bước tới hỏi một cô gái lạ mặt: "Ai rơi xuống nước?"
Cô gái kia đã hoảng sợ đến mức lắp bắp.
Anh nhìn về phía bể bơi, mặt nước gợn sóng lăn tăn. Khi nhìn thấy mái tóc xoăn dài màu đen nổi lềnh bềnh, tim anh như vọt lên đến tận đâu đâu, anh không một chút do dự mà nhảy thẳng xuống.
Anh hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ tại sao cô gái ngốc Lạc Thi này lại rơi xuống nước.
Cho đến khi phát hiện người mình cứu lên là một phụ nữ xa lạ, anh mới theo bản năng mà thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó, anh mới cảm nhận được tại sao có người lại nói "thấp thỏm lo âu" cũng là một cụm từ tốt đẹp.
Chỉ là còn chưa kịp định thần lại, anh đã thấy Lạc Thi từ nhà vệ sinh bước ra, toàn thân cô ướt sũng.
…
Chu Duật Lễ hoàn hồn. Lạc Thi vẫn đang khóc, khóc đến đáng thương và tan nát cõi lòng. Chút lý trí cuối cùng của anh cuối cùng cũng sụp đổ.
Anh nhắm mắt, vươn tay kéo Lạc Thi vẫn đang mặc lễ phục vào, đứng cùng anh dưới vòi hoa sen.
Dòng nước ấm áp xối lên người Lạc Thi, khiến thân nhiệt của cô ấm lại đôi chút.
Tay Chu Duật Lễ nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt Lạc Thi cũng bất ngờ dừng lại trên chiếc nhẫn ở ngón áp út của anh.
Chiếc nhẫn này là món quà cô tặng anh trong lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho anh.
Ngày đó, cô giả vờ vô tình đeo nhẫn vào tay anh, nũng nịu yêu cầu: "Đeo vào rồi là không được tháo ra đâu đấy!"
Đôi mày sắc bén của anh chợt dịu đi, anh thuận thế đan mười ngón tay vào tay cô, không nói thêm gì, chỉ trầm giọng "Ừm" một tiếng.
…
Lạc Thi chìm vào hồi ức khó mà thoát ra được.
Chu Duật Lễ cúi xuống nhìn cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh nhếch môi, giọng điệu có chút cứng ngắc nhưng đã dịu đi: "Mặt trắng hơn cả quỷ, em muốn bị sốt à?"
Lạc Thi không nói gì, cố gắng dứt ra nhưng lại bị tay anh nắm chặt tay.
"Lạc Thi." Chu Duật Lễ gọi tên cô, giọng nói trầm thấp mát lạnh mang theo chút khàn khàn: "Em có thể… nghe lời một chút được không?"
Thấy những lọn tóc ướt dính trên má cô, theo bản năng Chu Duật Lễ đưa tay lên định vén giúp cô, nhưng lại thấy cô khẽ run lên vì cái chạm của anh.
Ánh mắt Chu Duật Lễ tối sầm lại, rõ ràng anh không vui với phản ứng của cô.
Anh khẽ cúi người sát lại gần cô hơn, đôi môi lạnh băng dán vào vành tai cô, tiếp tục nói: "Nghe lời tôi, tránh xa loại người như Đường Hạc Minh ra một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!