Trong màn đêm tĩnh mịch, chiếc Rolls
-Royce Phantom màu đen sang trọng lặng lẽ dừng lại. Chu Duật Lễ nắm chặt cổ tay Lạc Thi, anh cúi đầu nhìn, gương mặt chẳng rõ cảm xúc.
Da cô vốn đã non mềm, chỉ cần một cái siết nhẹ cũng đủ hằn lên vệt đỏ ửng.
Chu Duật Lễ cố nén sự bực bội đang cuộn trào trong lòng, dịu dàng hỏi: "Có đau không?"
"Không đau ạ." Lạc Thi khẽ đáp.
"Là do anh đến muộn, lỗi của anh."
"Không phải lỗi của anh." Lạc Thi lắc đầu, thì thầm, "May mà anh đã đến."
Chu Duật Lễ thản nhiên hỏi: "Vừa nãy em uống bao nhiêu rồi?"
"Chỉ một ly thôi ạ."
Thấy anh chau mày, Lạc Thi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa trán anh, giọng mềm mại: "Chu Duật Lễ, anh đừng giận, em không sao thật mà." Miệng nói vậy nhưng Lạc Thi chẳng thể cười nổi, tâm trạng rối như tơ vò.
Mọi người đã cùng nhau chuẩn bị rất lâu cho màn biểu diễn mở đầu buổi tiệc từ thiện tối nay. Sau khi Quan Dĩnh rời nhóm, một thành viên mới tên Daisy đã nhanh chóng thay thế. Thành Nhạc và Thành Thơ còn hẹn cô mai sẽ cùng đi ăn mừng với thành viên mới.
Nhưng giờ thì, người lúc nãy có lẽ sẽ không tài trợ cho ban nhạc của họ nữa. Nghĩ đến đây, cô lại thấy tức giận, không hiểu tại sao người phụ trách ban nhạc lại làm ra chuyện như vậy.
Thấy cô đăm chiêu, Chu Duật Lễ nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, chăm chú nhìn: "Đang nghĩ gì vậy?"
Anh không thúc giục, chỉ lặng lẽ chờ đợi câu trả lời.
"Người lúc nãy…" Lạc Thi ngập ngừng, "Ông ta nói ông ta là giám đốc tập đoàn nào đó ở Cảng Đảo, nhưng tại sao… ông ta có vẻ rất sợ anh? Em có gây thêm phiền phức cho anh không?"
"Sợ?" Chu Duật Lễ thầm cười khẩy trong lòng nhưng không giải thích nhiều, chỉ bâng quơ chuyển chủ đề: "Nhưng mà… gặp phải loại người này đúng là có chút phiền phức thật."
Lạc Thi tin ngay, vừa tủi thân vừa tự trách: "Thật sao ạ?"
Nghĩ ngợi, cô lại khịt mũi, nước mắt chực trào ra.
"Tổ tông bé nhỏ của anh…" Chu Duật Lễ vừa đau đầu vừa bất lực véo nhẹ má cô, "Nghe bạn trai em nói hết câu rồi hẵng khóc được không? Hửm? Sao lại thành mèo mít ướt thế này?"
"Vậy ý anh là sao?" Lạc Thi mếu máo, nức nở, "…Em không hiểu."
"Em không vui, lại còn chịu ấm ức, chẳng phải anh phải dỗ dành em sao?" Anh vội vàng ôm chặt cô vào lòng, giải thích, "Người phiền phức chẳng phải là anh à?"
"…Gì chứ?" Lạc Thi ngẩn ra, rồi mềm giọng trách móc, "Sao anh không nói hết một lần luôn đi? Đáng ghét."
"Đáng ghét sao? Thế mà còn ôm chặt thế này?" Chu Duật Lễ lười biếng nhướng mày, liếc nhìn tư thế của hai người lúc này. Lạc Thi đang ngồi trên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh, một cảnh tượng mờ ám hết mức.
Dáng vẻ này đâu giống đang dỗ dành, mà càng giống như đang muốn làm chuyện xấu thì hơn.
Lạc Thi hừ nhẹ một tiếng nhưng vẫn không nỡ buông tay. Khi bắt gặp ánh mắt anh, cô có chút mất tự nhiên hỏi: "Anh đang nhìn gì thế?"
Nói rồi, cô còn khẽ cựa quậy.
Chu Duật Lễ lập tức cau mày, bàn tay giữ chặt eo cô, giọng trầm xuống ra lệnh: "Đừng cử động."
Nghe thấy giọng anh đột nhiên lạnh đi, Lạc Thi lập tức tủi thân, bĩu môi trông như sắp khóc đến nơi.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, Chu Duật Lễ vừa buồn cười vừa xót xa. Anh dịu dàng xoa đầu cô, hỏi: "Sao lại tủi thân thế, thật sự muốn khóc nhè à?"
"Em xin lỗi, có phải anh thấy em phiền lắm không?" Lạc Thi khẽ lau đi giọt nước nơi khóe mắt, giọng buồn bã, hàng mi dài ướt đẫm khẽ cụp xuống. "Em cũng không biết tại sao nữa, từ khi ở bên anh, em lại trở nên mít ướt như vậy… em cũng không muốn thế đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!