Chương 38: (Vô Đề)

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Zurich. Kỳ quay đầu tiên của chương trình đã kết thúc, cả đoàn lại không ngừng nghỉ mà bay ngay sang Thụy Sĩ.

Ngôn Sơ chỉ nhận lại được điện thoại của mình sau khi xuống máy bay. Lúc trả lại điện thoại dự phòng cho Từ Tu Nhiên, anh để ý thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của người quản lý.

"Anh, anh sao vậy?"

"… Không có gì," Từ Tu Nhiên có chút mất tự nhiên mà dời tầm mắt, "A Ngôn, bây giờ quan trọng nhất với em là sự nghiệp. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, biết không?"

"Sao đột nhiên anh lại nói với em những lời này?" Ngôn Sơ không nghĩ nhiều, "Anh yên tâm, em sẽ không làm bậy nữa đâu."

Từ Tu Nhiên nhìn anh gấp gáp mở điện thoại, không nhịn được mà thầm thở dài, rồi xoay người đi trước.

Trang phục sân bay hôm nay của Ngôn Sơ là một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng phối cùng quần jean sẫm màu, toát lên hình tượng một người anh trai nhà bên vừa thanh lãnh lại vừa dịu dàng. Quả nhiên, vừa xuống máy bay đã có rất nhiều người hâm mộ nhận ra anh ấy, vội vàng giơ điện thoại vây quanh. Từ Tu Nhiên và trợ lý phải vất vả lắm mới che chở được cho anh ấy.

Mãi đến khi về khách sạn, Ngôn Sơ mới thả lỏng được một chút. Anh vừa vào cửa đã đẩy vali sang một bên, thậm chí còn chưa kịp cởi khăn quàng cổ, trong đầu anh chợt lóe lên một ý nghĩ ——

Mấy ngày nay Lạc Thi có nhắn tin cho anh không? Anh không báo trước cho cô là không thể trả lời tin nhắn, cô có giận không?

Anh vội mở WeChat, bấm vào khung chat đã được ghim trên cùng. Tin nhắn cuối cùng mà người có ghi chú là "21:57" gửi đến là một biểu tượng cảm xúc.

Khóe môi Ngôn Sơ bất giác nở một nụ cười dịu dàng. Không biết cô sẽ nhắn gì đây? Anh nóng lòng bấm vào xem, lướt qua từng dòng tin nhắn, và nụ cười trên môi cũng dần đông cứng lại.

Những tin nhắn này được gửi đến vào ngày hôm sau, sau ngày mà anh gọi điện thoại lúc say cho cô.

21:57: [A Ngôn, cậu phải tự chăm sóc bản thân nhé, lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy nữa nha ~]

21:57: [Tớ còn có một tin tốt muốn chia sẻ với cậu]

21:57: [Tớ yêu rồi]

21:57: [Anh ấy rất tốt]

21:57: [Anh ấy thích tớ, tớ cũng rất, rất thích anh ấy]

Mười phút sau, cô lại gửi đến một câu cuối cùng.

21:57: [Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau hạnh phúc]

Theo sau là hai biểu tượng cảm xúc hình thú bông tay trong tay đáng yêu.

Ngôn Sơ như tự ngược mà dán mắt vào từng dòng chữ, không sao dời đi được. Rõ ràng chỉ là vài câu nói ngắn ngủi, lại như một lưỡi dao sắc bén đang khuấy đảo trong lòng anh ấy.

Anh đột nhiên cảm thấy khó thở, phải gập người ôm lấy ngực. Thật lâu sau, anh run rẩy tắt màn hình điện thoại, cứng đờ mở vali ra. Anh cúi đầu nhập mật mã, nhưng đôi tay lại không ngừng run rẩy. Mở được vali, vội vàng tìm ra lọ thuốc Lorazepam mà anh đã cố gắng cai từ lâu.

Anh thậm chí còn không cần uống nước, cứ thế ngậm viên thuốc dưới lưỡi. Vị chua xót lan ra trong khoang miệng, cảm giác lo âu và khó chịu mới dần được kiểm soát. Suốt mấy ngày qua, chỉ có làm việc liên tục mới có thể khiến cơ thể mệt mỏi đến mức chìm vào giấc ngủ, nhưng ngay cả trong giấc ngủ, cảm giác hoảng hốt vẫn khắc cốt ghi tâm. Anh không muốn dùng thuốc nữa, nhưng cơ thể đã sinh ra sự phụ thuộc vào thuốc này rồi.

Anh sẽ tỉnh giấc giữa đêm, ngồi dậy lật xem từng tấm ảnh chụp chung của họ, có chút chết lặng. Thậm chí có một khoảng thời gian, não bộ anh trở nên trì độn, ngay cả cảm xúc cũng trở nên bình lặng.

Ngôn Sơ cầm lọ thuốc trong tay, vô lực buông thõng xuống. Ánh đèn trần rọi thẳng xuống đỉnh đầu anh ấy, lạnh lẽo như một lưỡi đao treo lơ lửng, còn anh là kẻ đang chờ đợi bị lăng trì.

Anh đột nhiên hiểu ra tại sao Từ Tu Nhiên lại nói với anh câu nói đó.

Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả sao? Thật vậy sao?

Vậy tại sao tình yêu anh dành cho cô, vẫn chân thành và nóng bỏng như thời trung học, chưa bao giờ vì thời gian mà phai nhạt đi?

Anh cảm thấy tim đập rất nhanh, cơ thể cũng rất đau đớn, nhưng lại không thể khóc nổi. Anh chống tay vào tường th* d*c, rồi bỗng nhiên biến sắc, đẩy cửa toilet ra, nôn khan không ngừng.

Những tin nhắn cô gửi, anh thậm chí có thể tưởng tượng ra ngữ khí của cô lúc đó. Anh quá hiểu cô, biết rằng để gửi đi những dòng tin này, cô đã phải trải qua bao nhiêu giằng xé và do dự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!