Nghe vậy, Lương Tư Nhàn có chút kinh ngạc nhìn cô, thần sắc khẽ lay động. Hồi lâu sau, bà nhẹ giọng thở dài, gật đầu với Lạc Thi: "Thi Thi, cháu ngồi xuống trước đi."
Bà cũng ngồi xuống bên cạnh cô, hồi tưởng lại: "Hai nhà chúng ta là bạn bè lâu năm, dì và mẹ nó cũng lớn lên cùng nhau, cho nên từ nhỏ dì đã coi nó như con ruột của mình. Cháu đừng nhìn nó bây giờ lạnh lùng như vậy, chứ hồi nhỏ nó chính là một tiểu ma vương đấy."
Lạc Thi có chút không thể tưởng tượng nổi, làm sao cũng không thể nào liên kết Chu Duật Lễ với hai chữ "tiểu ma vương" được.
"Thật vậy sao ạ?"
"Thật sự đấy, cháu không biết hồi nhỏ thằng bé bướng bỉnh, thiếu đòn đến mức nào đâu, ngoài ông nội nó ra thì chẳng sợ ai cả." Lương Tư Nhàn không nhịn được cười, "Ai ngờ lớn lên lại biến thành một tảng băng nhỏ, lạnh lùng không thích nói chuyện."
"Còn về A Tắc mà dì vừa nhắc đến, bọn dì đều ngầm hiểu với nhau là không nhắc tới trước mặt nó." Lương Tư Nhàn dừng lại một chút, nhẹ nhàng thở dài, "Anh trai nó năm 18 tuổi đã qua đời vì một tai nạn."
Lạc Thi hô hấp cứng lại, "Cái gì ạ?"
"Nó và anh trai rất thân thiết. Ba mẹ nó đều rất bận, người giúp việc trong nhà lại không ai ưa nó, nó chỉ nghe lời anh trai thôi. Cho nên từ sau khi anh trai nó qua đời, nó phải chịu một cú sốc lớn đến mức nào cháu có thể tưởng tượng được. Nó còn ốm nặng một trận, sau đó trở nên trầm mặc ít lời, cứ ngồi ngẩn người nhìn vào tường, có hơn nửa năm trời không muốn nói chuyện với ai."
Lạc Thi nghe đến đây vô cùng chấn động. Cô không thể tưởng tượng nổi, hai anh em từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đột nhiên mất đi anh trai sẽ là một cú sốc lớn đến nhường nào.
Cô gắt gao nắm chặt tay, chú mèo trong lòng dường như cảm nhận được cảm xúc bỗng nhiên sa sút của cô, thân mật mà cọ cọ vào người cô như đang an ủi. Lạc Thi cũng rũ mắt xuống, dịu dàng v**t v* chú mèo, nụ cười trên môi bắt đầu trở nên có chút gượng gạo.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến một câu —
"Sự ra đi của người thân không phải là một trận mưa rào ào đến rồi tạnh, mà là cơn mưa dầm thấm đẫm cả phần đời còn lại."
Cô không dám tưởng tượng, Chu Duật Lễ hồi nhỏ đã phải trải qua khoảng thời gian dài đằng đẵng và khó khăn đó như thế nào?
Lương Tư Nhàn nói đến đây cũng có chút chùng xuống, "Hơn nữa sau khi trải qua tai nạn đó, nó liền trở nên rất sợ lửa."
Lạc Thi có chút khó tin, "… Sợ lửa ạ?"
Vậy mà… anh còn mỗi ngày vào bếp nấu cơm cho cô?
"Vậy sau đó thì sao ạ?"
"Sau đó… cũng chỉ có thể gắng gượng mà khắc phục thôi, dần dần cũng khá hơn một chút. Ngày thường nó không thích ra ngoài ăn cơm, sau khi sống một mình thì bắt đầu tự học nấu ăn, những chuyện đó cũng không có vấn đề gì lớn. Còn về tai nạn đó, dì không tiện nói nhiều hơn, xin lỗi Thi Thi nhé."
Lạc Thi nghe xong tay cũng không nhịn được mà run rẩy, cô gắt gao nắm chặt góc áo, "Không đâu ạ dì, thật sự rất cảm ơn dì đã nói cho cháu biết những chuyện này."
Nếu không, Chu Duật Lễ nhất định sẽ không chủ động đem những chuyện như vậy nói cho cô nghe.
Anh không muốn nhìn thấy cô buồn, cô biết.
"Chúng ta không nói chuyện này nữa, đều đã qua rồi, chúng ta phải nhìn về phía trước." Lương Tư Nhàn rất nhanh đã chuyển chủ đề, "Đúng rồi, sắp đến sinh nhật A Lễ rồi."
"Sinh nhật ạ?"
"Đúng vậy," Lương Tư Nhàn kinh ngạc, "Cháu không biết sao?"
"… Vâng ạ." Lạc Thi lại chùng xuống.
Cô bắt đầu cảm thấy tự trách và hối hận. Ở bên nhau trong khoảng thời gian này, dường như cô chỉ mải mê luyện đàn, đi học, bị niềm vui của tình yêu vây quanh, vậy mà đến cả sinh nhật của anh cũng không biết.
"Chuyện này rất bình thường, các cháu mới ở bên nhau không bao lâu, những chuyện này sẽ từ từ biết được thôi, chẳng lẽ lại giống như điều tra hộ khẩu mà hỏi từng cái một sao?" Lương Tư Nhàn nhìn ra sự áy náy của cô, không nhịn được cười, mở lịch trên điện thoại ra chỉ, "Sắp đến đầu tháng 11 rồi, này cháu xem, ngày này chính là sinh nhật của A Lễ đó."
Là ngày 16 tháng 11.
"Trước đây nó không thích tổ chức sinh nhật, luôn là bọn dì kéo nó đi. Từ khi dọn ra ở riêng, ở một mình nó lại càng không muốn tổ chức sinh nhật nữa." Lương Tư Nhàn nói, "Thi Thi, còn cháu thì sao, sinh nhật cháu là khi nào?"
Lạc Thi có chút ngập ngừng, trả lời: "Là ngày 29 tháng 2 ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!