Chương 36: (Vô Đề)

Yết hầu Chu Duật Lễ khô khốc, không nói nên lời. Anh im lặng quay người, ôm ghì lấy cô, vùi mặt vào hõm vai cô như một đứa trẻ, mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt, hàng mi dài khẽ run.

Lạc Thi nhạy bén nhận ra cảm xúc sa sút đột ngột của anh, nhất thời cũng có chút sững sờ. Khoảnh khắc ấy, cô như vô tình trông thấy được góc mềm mại và yếu đuối nhất của một tảng băng.

Dù vẻ ngoài Chu Duật Lễ có lạnh lùng, chín chắn đến đâu, thực tế anh cũng chỉ mới 24 tuổi.

Lạc Thi không vội hỏi han, chỉ yên lặng ôm lấy anh, vỗ về tấm lưng rộng lớn của anh như đang dỗ một đứa trẻ, giọng mềm như tơ: "Chu Duật Lễ, để em dỗ anh ngủ nhé."

Giọng Chu Duật Lễ khàn đi vì mệt mỏi và lười biếng: "…Em dỗ anh?"

"Vâng, trước đây toàn là anh dỗ em ngủ, em cũng muốn dỗ anh một lần."

"Được thôi, vậy Thi Thi định dỗ anh thế nào?"

Lạc Thi nghĩ một lát rồi nói: "Em kể cho anh nghe chuyện em luyện đàn hồi bé nhé?"

"Được."

"Thật ra lúc mới bắt đầu học violin, em rất không thích, vì nó thực sự quá khô khan. Khi đó em ở cùng ông bà ngoại trong một khu tập thể cũ, mỗi ngày tan học thì có rất nhiều bạn nhỏ tụ tập dưới sân chạy nhảy, chơi cầu trượt. Em ngưỡng mộ họ lắm, nhưng em lại phải luyện đàn, thường xuyên tập đến tận khuya, đến mức đầu ngón tay lúc nào cũng đen nhẻm."

"Ông ngoại em rất nghiêm khắc, thường hay nói với em…" Lạc Thi bắt đầu bắt chước giọng điệu nghiêm nghị của ông ngoại, "Khụ, Lạc Thi, đã nói bao nhiêu lần rồi, ngón út của con không cong lên được à? Luyện đàn xong mới được đi chơi, con có biết mỗi lần con muốn ra ngoài chơi, tiếng đàn của con nghe như đang cưa gỗ không!"

Chu Duật Lễ bị giọng điệu hài hước của cô chọc cười, không nhịn được bật cười khe khẽ: "Xem ra ông ngoại em rất nghiêm với em nhỉ?"

"Vâng, ông là người nghiêm khắc nhất với em trong nhà, cũng là người đã dồn nhiều tâm huyết nhất vào việc luyện đàn của em." Lạc Thi cúi đầu cười, "Bà ngoại thì lại rất cưng chiều em, bà thường nói nếu em không muốn thì đừng tập nữa, ra ngoài chơi cũng không sao. Ba mẹ em cũng cảm thấy không cần ép em quá chặt, chỉ riêng ông ngoại vẫn kiên trì. Ông nói với em rằng trên con đường âm nhạc, cần phải kiên trì bền bỉ, muốn thành công thì phải chấp nhận cô độc."

"Có một lần em cố tình dỗi không luyện đàn, khóc lớn nói em muốn ra ngoài chơi. Đó là lần duy nhất ông ngoại thật sự nổi giận với em, nhưng cuối cùng cũng chỉ dùng cây vĩ khẽ đánh vào lòng bàn tay em." Lạc Thi mím môi, "Sau đó em vẫn chạy ra ngoài chơi, mãi cho đến khi quay về, em thấy ông ngoại đeo kính lão ngồi ở ban công, ông ôm chiếc cúp của em mà ngẩn người.

Từ đó về sau, em không bao giờ dỗi hờn như vậy nữa."

"Với cả anh có biết không, thật ra lúc em mới đến Paris, em đã rất sợ hãi, không có một người bạn nào. Sau này mới quen được Diệp Oanh, và bây giờ… lại có anh." Lạc Thi như thể chịu ấm ức, giọng đột nhiên nghẹn ngào.

Nghe thấy tiếng nức nở của cô, Chu Duật Lễ vội mở mắt ra. Thấy đôi mắt ươn ướt của cô, anh bật cười trầm thấp ngay trong lòng cô: "Sao lại có người định dỗ anh ngủ, mà cuối cùng lại tự dỗ mình khóc thế này? Hửm?"

"…Em không có khóc." Lạc Thi cố nén cảm xúc, "Em chỉ là có chút xúc động thôi mà."

Chu Duật Lễ đưa tay vuốt tóc cô. Một lúc lâu sau, một nụ hôn ẩm ướt rơi xuống xương quai xanh của cô.

Anh gần như không cho cô chút thời gian phản ứng nào, ôm cô hơi nghiêng người xuống, anh ép cô xuống dưới thân, nụ hôn lại rơi xuống đôi môi cô.

Lạc Thi bị anh hôn đến tê dại, hơi thở dồn dập của anh hòa quyện cùng cô.

Vầng trán anh lấm tấm mồ hôi, trong đôi mắt sâu thẳm như có ngọn lửa u tối đang chảy, theo sau đó là những nụ hôn vụn vặt nhưng có phần mất kiểm soát rơi xuống cổ cô.

Trong chăn, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh nâng niu cơ thể cô. Lớp vải mỏng manh dễ dàng bị đẩy lên, anh từng tấc từng tấc khám phá, làn da trơn láng như ngọc, cho đến khi chạm phải lớp ren mỏng.

Anh đột ngột dừng lại, cố tìm kiếm một chút ít kháng cự trên gương mặt cô. Nhưng cô không có, dù căng thẳng đến mức khẽ run, cô vẫn giả vờ bình tĩnh ôm lấy anh.

Ngoan quá.

Ngoan đến chết người.

Anh cố sống cố chết kìm nén, thở ra một hơi, rồi bình tĩnh lại, nhẹ nhàng v**t v* má cô. Gương mặt sâu thẳm nhuốm một chút nóng nảy, anh thì thầm: "Thi Thi ngủ trước đi, anh đi tắm."

Nói rồi anh định xoay người xuống giường đi vào phòng tắm.

Đôi môi Lạc Thi khẽ mấp máy. Cô nhớ lại khoảng thời gian chung sống, từ lúc chung chăn chung gối đến nay, anh luôn giữ quy tắc. Họ giống như những cặp đôi đang yêu cuồng nhiệt khác, ngày nào cũng quấn quýt bên nhau. Khi hôn đến nồng nàn, anh cũng có lúc mất kiểm soát, nhưng luôn kìm nén lại vào thời khắc mấu chốt.

Lạc Thi đấu tranh nội tâm trong vài giây, rồi đầu óc nóng lên, cô đưa tay kéo anh lại. "Khoan đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!