Lạc Thi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Ý anh là— Ngô!"
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra đã bị nụ hôn bất ngờ của anh nuốt trọn vào trong.
Chu Duật Lễ nâng mặt cô, ghì cô xuống sofa mà hôn. Chiếc lưỡi ấm nóng cạy mở khớp hàm, cùng cô triền miên một nụ hôn sâu. Nụ hôn của anh vừa mãnh liệt vừa lưu luyến, khiến Lạc Thi có chút choáng váng, đầu lưỡi cô cũng tê dại. Mỗi lần như vậy, cô luôn lập tức bại trận.
Nhưng nụ hôn này lại kết thúc rất nhanh một cách đầy kiềm chế. Lạc Thi ngẩn người, ngô nghê hỏi một câu: "Ba phút đã hết rồi ạ?"
"À, hiểu rồi," đáy mắt Chu Duật Lễ ánh lên ý cười nhàn nhạt, anh trêu chọc hỏi lại, "Bé heo nhỏ nào đó còn muốn hôn à?"
"Anh mới là heo nhỏ!" Lạc Thi vội quay mặt đi, khô khan phủ nhận, "Em không có muốn hôn đâu."
Nhìn dáng vẻ này của cô, đôi mắt trong veo như mặt hồ tĩnh lặng đang ngân ngấn nước, khiến người ta khó lòng kìm nén. Anh lại nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô lại, lướt nhẹ lên môi cô một nụ hôn triền miên, rồi thấp giọng thì thầm: "Ừ, là anh muốn hôn."
Xúc cảm ấm áp lại một lần nữa dừng trên môi, Lạc Thi khẽ mở to mắt, nhìn anh vươn tay dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên mép môi cô. Anh thu trọn sắc đỏ trên gương mặt cô vào đáy mắt, khẽ cười hỏi: "Không đùa nữa, em ngồi đây với anh được không?"
Sao Lạc Thi có thể chống cự lại dáng vẻ này của anh, cô ngoan ngoãn gật đầu, "… Vâng ạ."
Lúc này cô mới từ trong lòng anh đứng dậy, ngồi vắt chéo chân trên sofa, còn cố tình ngồi vào một góc mà camera máy tính của anh không thể quay tới. Chu Duật Lễ nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô mà không nhịn được muốn bật cười.
Anh liếc qua đôi chân trần của cô, rồi nhanh chóng vào phòng, lấy ra một đôi tất lông cừu từ trong hộp tất của cô và quay trở lại. Anh rất thành thạo mà ngồi xổm xuống mang tất cho cô, rồi bất đắc dĩ thở dài: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải nhớ mang tất, không được đi chân trần."
Lạc Thi nhìn đỉnh đầu đen nhánh và vẻ mặt nghiêm túc của anh, không nhịn được mà nhỏ giọng phản bác: "Chẳng phải vì phòng khách có thảm sao ạ?"
Nụ cười trên mặt Chu Duật Lễ thu lại một chút, anh gập ngón tay thon dài lại, búng nhẹ lên vầng trán trơn bóng của cô, "Có thảm cũng không được."
Cô che trán lại, mắt cá chân vẫn còn đang bị anh nắm lấy. Cô đáng thương nhìn anh, ra vẻ tủi thân tố cáo: "Anh dám đánh em!"
Anh đưa iPad cho cô, còn lấy một chiếc chăn lông cừu đắp lên đầu gối cô. Sau đó mới đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống màn kịch của cô, "Đau không?"
Lạc Thi hư trương thanh thế gật đầu, "Đau."
"Đau là được rồi," anh nén lại ý cười nơi khóe môi, "Lần sau còn không nhớ, mặc kệ em luôn."
Cô hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu mở iPad, lí nhí lẩm bẩm: "Đồ hung dữ."
Tầm mắt anh lập tức quét qua, đuôi mày khẽ nhướng, lười biếng hỏi lại: "Hửm? Em nói gì vậy?"
Lạc Thi vội vàng nhận thua: "… Đâu có ạ, em có nói gì đâu."
Năm phút trôi qua, cuộc họp lại tiếp tục. Không biết tại sao lần này anh không đeo tai nghe mà mở loa ngoài, để cô nghe được toàn bộ quá trình. Cuộc họp hoàn toàn dùng tiếng Anh để giao tiếp. Phần lớn là những người khác đang báo cáo với anh, Lạc Thi không nghe kỹ lắm, chỉ biết họ đang thảo luận về một vụ mua lại.
Anh nói tiếng Anh rất rõ ràng, lưu loát, mang theo một sức hấp dẫn khó tả.
Gần hai mươi phút sau, cuộc họp sắp kết thúc, bỗng có một cô gái ngoại quốc trẻ tuổi mạnh dạn hỏi bằng tiếng Anh: "Sirius, cô gái xinh đẹp vừa rồi là bạn gái của anh à?" Lạc Thi nghe xong theo bản năng nhìn qua.
Nhận ra ánh mắt cô, khóe môi anh khẽ nhếch, nhàn nhạt đáp một tiếng "phải".
Cuộc họp kết thúc, anh khép máy tính lại nhìn về phía cô.
Lạc Thi chớp mắt nhìn anh: "Sirius là tên tiếng Anh của anh ạ?" — Sirius, sao Thiên Lang, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.
"Ừm," anh đáp, "Lúc nhỏ mới đến Pháp, dì Lương đặt cho anh, chính là mẹ của Hứa Đình Thâm. Lần sau anh đưa em đến thăm dì ấy."
"Dạ vâng, quan hệ của anh với Hứa Đình Thâm có vẻ thân thiết nhỉ?"
"Anh với cậu ta lớn lên cùng nhau, lúc nhỏ anh hay ở nhà cậu ta."
Nói đến đây, Lạc Thi bỗng nhớ lại câu hỏi của Chu Văn Huệ — "Anh trai tớ không nói cho cậu nghe chuyện trong nhà à?" Cô nhận ra mình quả thật chưa từng nghe anh nhắc đến gia đình, cũng chưa từng thấy anh gọi điện về nhà. Cô cảm thấy nếu anh muốn nói thì sẽ tự nói, vì thế cô không hỏi nhiều nữa, chỉ gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!