Cuối cùng, Lạc Thi vẫn phải tô lại son môi một lần nữa.
"Người khởi xướng" vừa rồi giờ đây đang lười biếng ngồi trên sofa, đôi chân thon dài vắt chéo, ánh mắt không rời khỏi cô một giây. Anh thong thả hỏi: "Sao vậy, cần anh hỗ trợ không?"
Lạc Thi quay mặt đi, giận dỗi: "Không cần, không thèm để ý đến anh nữa."
"Lại không thèm để ý đến anh à?" Chu Duật Lễ nhìn gương mặt hờn dỗi của cô, bèn bước tới ôm cô từ phía sau, dỗ dành như dỗ trẻ con, "Lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Còn có lần sau? Anh hôn cũng hôn xong rồi," cô ai oán liếc anh, "Đàn ông nói quả nhiên không thể tin được."
Chu Duật Lễ nhướng mày, véo nhẹ má cô: "Hửm? Ai nói vậy?"
"… Mẹ em nói."
Anh im lặng một chút, rồi nhanh chóng từ bỏ ý định tranh cãi. "Thôi được rồi." Bạn gái nói đúng. Mẹ của bạn gái nói cũng đúng.
Thật ra, ban nãy anh chỉ định dắt cô ra vườn hoa đi dạo thôi. Nhưng đúng lúc cúi xuống, cô lại vừa vặn ngước lên, dùng đôi mắt vừa trong veo vừa xinh đẹp ấy nhìn chằm chằm vào anh, còn chớp chớp mấy cái. Anh nhìn cô hai giây, phát hiện lá gan cô nhóc này càng lúc càng lớn, còn dám nghiêng đầu đối mặt với anh.
Thế là, Chu Duật Lễ quyết đoán kéo cô vào một phòng nghỉ không người gần đó, thỏa mãn nhìn cô gái nhỏ kinh hoảng thất thố, vội ôm lấy eo anh để tìm điểm tựa.
Lúc nào trông cô cũng đáng yêu như vậy, khiến anh không nhịn được mà muốn hôn cô hết lần này đến lần khác. Cảm giác đó khiến anh vừa nghiện lại vừa mất kiểm soát.
Cô gái nhỏ được anh ôm trọn vào lòng, tay anh cũng siết chặt lấy vòng eo thon gọn, cảm nhận sự mềm mại khó tả đang áp sát vào người mình. Mà cô lại chẳng hề hay biết, vẫn cứ ngây thơ nhìn anh.
Ánh mắt anh tối sầm lại, không chút do dự nghe theo tiếng lòng mà hôn xuống, cạy mở khớp hàm của cô, cùng cô môi lưỡi giao triền. Cô sững sờ một chút, nhưng không hề giãy giụa, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên để anh hôn, thậm chí còn chủ động đáp lại.
Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô khiến anh vô cùng hài lòng, anh không nhịn được mà hôn sâu hơn, day m*t môi cô. Rõ ràng đã cố tình dịu dàng, nhưng từ đáy lòng vẫn dâng lên một ý nghĩ xấu xa ——
Muốn làm hư cô, khiến cô hoàn toàn thuộc về anh.
Cả người cô mềm nhũn ra. Nếu không phải đang được anh đỡ lấy, anh thậm chí còn cảm thấy giây tiếp theo cô sẽ chảy xuống đất mất.
"Ôm anh."
Cô thật sự ngoan ngoãn ôm lấy anh.
Anh lại khẽ hôn lên khóe môi cô, "Ngoan quá."
Đến sau cùng, thật sự có chút mất kiểm soát. Bàn tay anh đang đặt trên eo cô bất giác tháo lỏng đai áo khoác, men theo đường cong cơ thể mà lần lên trên. Cô khẽ rùng mình một cái, nhưng vẫn không đẩy anh ra.
Chu Duật Lễ kịp thời dừng lại. Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, dường như cũng vì sự mất kiểm soát chưa từng có của bản thân mà bật ra một tiếng cười trầm thấp.
Đúng là cầm thú mà. Anh thầm mắng chính mình.
Cô ngơ ngác hỏi: "Sao anh đột nhiên lại cười?"
"Không có gì," anh không nhịn được hỏi cô, "Bảo bối, rốt cuộc em ăn gì mà lớn lên vậy?"
Lạc Thi ngơ ngác: "Cơm ạ."
"… Ha," anh sững lại một chút, rồi bật cười thành tiếng, ôm cô càng chặt hơn.
Lúc này Lạc Thi mới hiểu ra, cô không thể tin nổi mà nhìn anh, rồi vừa tức vừa bực mà đẩy anh ra, gằn từng chữ: "Chu! Duật! Lễ! Sao anh lại như vậy? Anh lại bắt nạt em!"
Ngay cả lúc cô gọi tên anh cũng êm tai đến thế. Chu Duật Lễ chỉ cảm thấy mình vớ được của báu, mặt không đổi sắc mà bắt lấy tay cô: "Ừ, lần sau anh vẫn bắt nạt tiếp."
Khi từ phòng nghỉ bước ra, anh dắt cô đi về phía vườn hoa. Lạc Thi lẽo đẽo đi theo sau anh. Cách đó không xa có một chú chó Dobermann màu đen trông rất oai vệ. Chu Duật Lễ vỗ tay, gọi tên nó: "Phấn Hồng, lại đây."
Lạc Thi khựng lại, hỏi: "Nó tên gì ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!