Về đến nhà, ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, Lạc Thi đã ngửi thấy một mùi thơm cay nồng vô cùng hấp dẫn. Cô hít hít mũi, tò mò nhìn về phía Chu Duật Lễ: "Ủa, anh nấu cơm sao?"
Cô ngồi xuống ghế ở huyền quan, có chút nóng lòng muốn tháo giày ra để vào xem rốt cuộc anh đã nấu món gì, nhưng khóa kéo của đôi bốt lại bị kẹt. Ngay lúc cô đang cúi đầu loay hoay, Chu Duật Lễ đã ngồi xổm xuống trước mặt cô.
"Đừng vội." Anh giúp cô cởi giày, rồi lấy đôi dép lê màu hồng đặt trước mặt để cô thay vào.
Sự đối đãi này quả thực là trước nay chưa từng có. Ở nhà, cô cũng chưa bao giờ để ai phải giúp mình cởi giày. Lạc Thi có chút ngượng ngùng mím môi, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
"Không cần khách sáo." Chu Duật Lễ đứng dậy, khóe môi cong cong, phối hợp với sự lễ phép của cô: "Bạn gái."
Lạc Thi thẹn thùng phồng má, cô nhanh chóng xỏ dép vào, rồi vờ như không có chuyện gì mà bước nhanh về phía đảo bếp: "… Em vào xem anh nấu món gì đã!"
Một chiếc nồi tráng men có nắp được đặt trên đảo bếp, ngay cả bát đũa cũng đã được dọn sẵn. Lạc Thi mở nắp ra, thấy bên trong là một nồi… lẩu vịt quay vẫn còn bốc khói nghi ngút?
Đôi mắt Lạc Thi sáng lấp lánh: "Là lẩu vịt quay!"
Cô quay đầu, vẻ mặt hưng phấn nói với Chu Duật Lễ: "Oa, anh là Doraemon sao! Sao anh lại biết em rất muốn ăn lẩu vịt quay!"
Lời cô vừa dứt, cô đã bị Chu Duật Lễ bước tới từ phía sau, dùng một tay ôm trọn lấy eo.
Lạc Thi giật mình: "— A, anh định bế em đi đâu vậy?"
Chu Duật Lễ dễ dàng bế bổng cô lên, ôm cô đến trước bồn rửa tay, cúi đầu cười nói: "Đồ ngốc, rửa tay trước đã. Hôm nay tay em đã chạm vào bao nhiêu vi khuẩn, không biết à?"
"Không biết." Lạc Thi phồng má, miệng nói liến thoắng, "Vi khuẩn có chạm vào em không thì em không biết, em chỉ biết… em có chạm vào anh."
"…" Động tác điều chỉnh nhiệt độ nước của Chu Duật Lễ khựng lại. Anh sững người trước sự táo bạo bất ngờ của cô, "Em nói cái gì?"
"Hôm nay ở cổng trường không phải em đã ôm anh sao, có chạm vào áo khoác của anh đó, chứ em không có chạm vào cái khác." Lạc Thi chớp chớp mắt.
Chu Duật Lễ thấp giọng bật cười, khích lệ cô: "Ai đó hôm nay mạnh miệng ghê nhỉ."
"Em nói thật mà." Lạc Thi nhìn đường nét gương mặt nghiêng của anh, "Món lẩu vịt quay này là do chính anh làm sao? Không phải anh nói anh đang bận ở công ty à?"
"Ừm." Chu Duật Lễ cúi đầu đưa tay cô xuống vòi nước, "Đúng là đang bận, nhưng đột nhiên thấy có người trong công ty ăn lẩu vịt quay ở nhà hàng Trung Quốc gần đó. Thế là hôm nay anh kết thúc công việc sớm, đến siêu thị châu Á gần đây mua nguyên liệu về làm cho em. Lần trước không phải em nói em muốn ăn sao?"
Anh đang nói đến lần cô say rượu.
Lạc Thi tò mò hỏi: "Sao món này mà anh cũng biết làm vậy?"
"Anh tìm công thức trên mạng." Chu Duật Lễ ấn vài giọt nước rửa tay, xoa bọt lên tay cô, "Trước đây anh chưa từng làm, không chắc là sẽ ngon đâu."
"Sao có thể chứ! Nhất định sẽ rất ngon." Lạc Thi nghiêng đầu nhìn anh, "Dù không ngon em cũng sẽ ăn hết!"
"…" Chu Duật Lễ lại một lần nữa bị dáng vẻ đáng yêu của cô chọc cười. Anh cong môi, cầm khăn lau khô tay cho cô, "Vậy cảm ơn bạn gái đã chiếu cố?"
"Không khách sáo… bạn trai." Lạc Thi có chút thẹn thùng thu tay về, nhỏ giọng nói, "… Thật ra, em có thể tự rửa tay được mà."
"Không, em không thể."
"Hả?"
"Em có thể hoàn toàn dựa dẫm vào anh, những việc này là anh cam tâm tình nguyện làm." Chu Duật Lễ cúi đầu nhìn cô, vô cùng tự nhiên mà hôn lên môi cô một cái.
Lạc Thi mím đôi môi vừa được anh hôn qua, chần chừ một chút nói: "Nhưng mà, em chẳng làm gì cả, trông cứ như một tiểu phế vật vậy."
Cô quay đầu nhìn quanh, đột nhiên nảy ra ý: "Hay là, để em rửa bát nhé!"
"Có máy rửa bát, không cần em." Ý cười bên môi Chu Duật Lễ càng sâu hơn, anh nghiêm túc nói với cô, "Tay của em là để chơi violin, không phải để rửa bát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!