Lạc Thi cắn môi, quay đầu đi, tránh ánh mắt anh.
Chu Duật Lễ cúi xuống nhìn đôi mắt ngấn nước của cô, một đôi mắt yếu đuối đáng thương, hệt như mắt của một chú nai con.
Đã từng có vô số lần, anh bị dáng vẻ này của cô khuất phục.
Nhưng hôm nay…
Chu Duật Lễ buông tay đang kìm lấy cằm cô ra, trên cằm cô đã hằn lên một vệt đỏ.
"Số phòng bao nhiêu?" Anh hỏi.
Lạc Thi lại đờ đẫn đọc ra một con số.
Chu Duật Lễ ngẩng đầu liếc nhìn số phòng phía sau, rồi ra lệnh một cách độc đoán: "Mở cửa."
Sau hơn mười giây giằng co.
Dưới ánh nhìn của anh, Lạc Thi nhập mật mã mở cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, cô đã bị anh kéo giật vào trong.
Cô bị anh đẩy một cách không hề thương tiếc về phía bàn, va vào góc bàn khiến cô đau đến mức bật ra một tiếng kêu khẽ, nhưng anh lại làm như không hề nghe thấy.
Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ không thờ ơ như vậy.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ có rèm cửa được kéo ra.
Ngoài cửa sổ là mặt biển lấp lánh sóng nước, ánh trăng rọi vào. Chu Duật Lễ đứng ngược sáng, toàn thân anh toát ra hơi lạnh thấu xương.
"Lạc Thi, tôi thật sự đã xem thường em rồi." Vẻ mặt anh lạnh lùng, giọng nói đầy mỉa mai vang lên trong phòng: "Nếu lần này tôi không tới, có phải em sắp trở thành chị dâu của tôi rồi không?"
"Chu Duật Lễ… Anh đừng nói chuyện khó nghe như vậy, tôi và Đường Hạc Minh chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường."
Đã rất lâu rồi mới lại nghe được tên mình từ miệng cô, Chu Duật Lễ bật cười trầm thấp: "Em và anh ta quen nhau thế nào? Bao lâu rồi?"
"Tại sao tôi phải trả lời anh?"
"Tại sao ư?" Chu Duật Lễ cười nhạo một tiếng, "Người nói chia tay là em, người thay đổi tất cả phương thức liên lạc cũng là em. Tôi đã đồng ý chia tay chưa? Em chơi trò biến mất với tôi, lẳng lặng cút đi không một lời từ biệt, em đang đùa giỡn với tôi phải không?"
"…"
Những ký ức đau khổ không muốn nhớ lại như một thước phim đen trắng lướt nhanh qua đầu cô. Lạc Thi chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, đôi môi cũng mất đi sắc máu.
Nước lạnh như băng trên người cả hai vẫn không ngừng nhỏ giọt. Lạc Thi bị anh áp sát, gần như bị ép chặt lên mặt bàn.
Anh lạnh lùng nói: "Nói đi."
Cô không trả lời, khẽ quay đầu đi, nhưng lại bị anh nắm lấy cằm lần nữa, mu bàn tay nổi lên gân xanh mờ ảo.
Chu Duật Lễ cúi xuống nhìn cô, lười biếng hỏi: "Bây giờ đến nói chuyện với tôi em cũng không muốn nói nữa à?"
Lạc Thi không thể chịu nổi ánh mắt đầy tính xâm lược của anh.
Cuối cùng, cô dùng hết sức lực hất tay anh ra, giọng nói run rẩy: "Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi!"
Năm đó khi chia tay, thật sự rất thảm hại.
Lạc Thi sực tỉnh, mới phát hiện ra những ký ức trong quá khứ cô vẫn còn nhớ rõ mồn một, khiến lòng cô chua xót khôn nguôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!