Tại một biệt thự trên đỉnh núi Thái Bình, Hong Kong. Nơi đây yên tĩnh và biệt lập, tách khỏi sự ồn ào náo nhiệt của thành phố, có thể dễ dàng thu trọn cảng Victoria và đường chân trời đô thị vào tầm mắt.
Chu lão, tinh thần vẫn còn minh mẫn, đang mặc một bộ đồ thái cực quyền màu đen, khoan thai luyện võ. Ông tên thật là Chu Tự Sơn, đã ngoài bảy mươi, là người nắm quyền thế hệ thứ hai của gia tộc họ Chu. Kể từ khi từ nhiệm, ông vẫn luôn an dưỡng tại đây, lui về ở ẩn đã nhiều năm.
Lúc này, quản gia vội vã bước tới, ghé vào tai ông thì thầm vài câu. Vẻ mặt Chu lão không đổi, ông chỉ lạnh nhạt đáp: "Bảo nó vào phòng trà đợi."
Nửa giờ sau, người đàn ông mặc bộ vest may đo màu xanh biển đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn xuống cảnh sắc từ đỉnh núi, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân vững chãi phía sau. Đường Hạc Minh xoay người lại, trên mặt nở một nụ cười nho nhã, cung kính gật đầu: "Ông nội."
Chu lão không đáp, lướt qua anh ta rồi lạnh nhạt hỏi: "Hôm nay đến tìm ông có việc gì?"
Vẻ mặt Đường Hạc Minh vẫn tự nhiên, anh ta khẽ sửa lại cổ tay áo, không nhanh không chậm rót một tách trà nóng cho ông. Chu lão nhận lấy trà nhưng sắc mặt vẫn không khá hơn, trầm giọng nói: "Sắp cuối năm rồi, bên ngoài đang đồn ầm lên chuyện Chu thị rút vốn, mau chóng làm rõ đi, đừng để nội bộ tập đoàn hoang mang."
"Cháu đã chuẩn bị cho buổi họp báo rồi ạ, ông nội yên tâm," Đường Hạc Minh thong dong trả lời.
Chu lão nhấp một ngụm trà, lặng lẽ hỏi: "Ừm, gần đây có liên lạc với nó không?"
Đường Hạc Minh dĩ nhiên biết "nó" là ai, anh ta bình thản đáp: "Cậu ấy ở Paris cũng rất bận, gần đây chúng cháu không liên lạc mấy ạ."
"Thằng bé này, không có nhiều tâm tư để lo chuyện tập đoàn," Chu lão nói, "Một mình cháu như vậy vất vả quá, ông định gọi A Lễ về để san sẻ bớt công việc."
Nghe đến đây, trong mắt Đường Hạc Minh xẹt qua một tia u ám, nụ cười trên môi cũng hơi cứng lại, nhưng tất cả đều không qua được mắt ông cụ. Chu lão sắc bén ngước lên: "Có ý kiến gì không?"
"Dĩ nhiên là không ạ," anh ta cười đáp, "Có A Lễ trở về cùng gánh vác, không còn gì tốt hơn."
Nghe vậy, vẻ mặt Chu lão cũng dịu đi một chút. Ông gật đầu, nói với vẻ đầy thâm ý: "Gia tộc họ Chu chúng ta đến đời các cháu đã là thế hệ thứ tư rồi. Phải nhớ kỹ, gia hòa vạn sự hưng. Nhà họ Chu có được ngày hôm nay là vì anh em luôn đoàn kết một lòng."
"Ông nội nói phải ạ," Đường Hạc Minh cung kính gật đầu. Anh ta hỏi han thêm vài câu rồi mới rời đi.
Vài phút sau, một chiếc Rolls
-Royce Phantom màu đen từ gara lái ra. Nửa khuôn mặt Đường Hạc Minh ẩn trong bóng tối, nụ cười ban nãy đã biến mất không còn dấu vết. Anh ta tháo cặp kính gọng vàng xuống, xoa xoa trán.
Người lái xe là A Đinh, trợ lý của anh ta, cũng là người lớn lên với anh ta từ nhỏ. A Đinh liếc qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mệt mỏi của Đường Hạc Minh, bèn thấp giọng hỏi: "Hạc Minh, hôm nay có muốn đến bệnh viện thăm dì Đường không?"
"…" Đường Hạc Minh dừng lại một chút, "Gần đây tạm thời không đến được, vẫn phải phiền cậu để mắt đến bà ấy giúp tôi… Bà ấy thế nào rồi?"
"Bà ấy thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, gọi tên ba của anh, ăn uống cũng rất ít."
Đường Hạc Minh nghe xong không trả lời nữa. Trong xe im lặng. A Đinh định mở radio để thay đổi không khí, nhưng vừa nghe thấy hai chữ "Chu gia" vội vàng định tắt đi.
"Không sao, cậu cứ để đó đi," Đường Hạc Minh nói.
"… Vâng."
Từ radio truyền đến giọng nữ dẫn chương trình: — "…Chu lão thẳng thắn cho biết, người kế vị tương lai ngoài việc phải tài đức vẹn toàn, còn phải có hứng thú và nhiệt huyết với sự nghiệp gia tộc… phải có năng lực và ý nguyện chăm sóc các thành viên khác trong gia đình, khoan dung với người khác, nghiêm khắc với mình."
Nghe đến đây, Đường Hạc Minh mới cười một tiếng, ý cười không rõ vị.
"Hạc Minh, gần đây trong tập đoàn có rất nhiều lời ra tiếng vào," A Đinh do dự một chút rồi vẫn mở miệng.
"Phải không? Họ đang nói gì vậy?"
"Nói là Chu lão đột nhiên ra mặt trả lời phỏng vấn, là vì vị kia sắp về nước, muốn lót đường cho cháu ruột vào tập đoàn," A Đinh bất bình nói, "… Nhưng anh cũng là cháu của ông ấy mà, sao lại không công bằng như vậy? Bao nhiêu năm nay anh cống hiến cho tập đoàn có ai mà không biết, vậy mà ông cụ vẫn ba phải, nói là người kế vị vẫn còn đang trong giai đoạn khảo sát. Đây chẳng phải là bắt anh làm không công sao?
Thế đã đành, lại còn có người nói…"
"Nói đi, giữa anh em chúng ta không có gì không thể nói?"
Vẻ mặt A Đinh khó xử, ngập ngừng nói: "Haz, còn không phải là nói anh đến nhà họ Chu bao nhiêu năm vẫn không đổi sang họ Chu, họ nói tại sao Chu lão còn không gọi người thừa kế thật sự từ Pháp về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!