Hành trình từ Pháp đến Ý không xa, chỉ hai giờ sau, phi cơ đã hạ cánh xuống Rome, thủ đô nước Ý.
Hiện tại Chú của Hứa Đình Thâm đã chuyển đến sống ở một thị trấn nhỏ tên là Tivoli, phía đông Rome. Hứa Đình Thâm đã báo trước, nhưng thái độ của ông qua điện thoại vẫn khá dửng dưng, chỉ nói rằng sau khi máy bay hạ cánh sẽ có tài xế đến đón. Tivoli là một địa điểm du ngoạn nổi tiếng của người dân Rome, quanh năm nắng ấm chan hòa, khí hậu vô cùng dễ chịu.
Tài xế là người địa phương, tiếng Anh không tốt lắm nên dọc đường đi Hứa Đình Thâm cũng chẳng nói được mấy câu. Chiếc xe xóc nảy một hồi cuối cùng cũng đến được đích—một trang viên tư nhân.
Lúc này đang là hoàng hôn, ánh chiều tà xuyên qua những tầng mây, chiếu rọi lên những giàn hoa tử đằng đang nở rộ trong trang viên, khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào một bức tranh sơn dầu. Dưới sự dẫn đường của tài xế, hai người bước vào phòng khách và cuối cùng cũng gặp được Alberto, chú của Hứa Đình Thâm. Tóc ông đã điểm sương, trên người vẫn mặc tạp dề đen, tay còn cầm một dụng cụ chạm khắc gỗ.
Alberto rửa tay rồi rót cà phê cho hai người, thái độ với Hứa Đình Thâm vẫn rất xa cách. Sau vài câu hỏi thăm qua loa, ông đi thẳng vào vấn đề. Khi biết được mục đích của Chu Duật Lễ, ông có chút kinh ngạc, hỏi lại một lần nữa: "Cháu nói xem, cháu từ Paris chạy đến đây tìm tôi để mua đàn à?"
"Vâng, đã mạo muội làm phiền chú rồi ạ."
Alberto lặng lẽ đánh giá Chu Duật Lễ. Người đàn ông Trung Quốc trẻ tuổi trước mặt cao lớn, kiêu hãnh, khí chất mạnh mẽ, trông có vẻ địa vị không tầm thường. Nhưng Alberto đã gặp qua biết bao nhân vật thượng lưu, ông không thể dễ dàng phá vỡ quy tắc của chính mình.
"Chàng trai trẻ, đàn của tôi hiện nay chỉ có thể có được thông qua đấu giá. Ba tháng nữa ở Paris sẽ có một buổi đấu giá, đến lúc đó cháu có thể đến xem." Alberto nói rất thẳng thắn, tiện tay lấy hai cuốn catalogue đưa cho họ. "Trời cũng không còn sớm, đã đến đây rồi thì cứ ở lại đi. Ngày mai có thể để Hứa đưa cháu đi dạo quanh, tôi rất bận, không thể tiếp được."
Nói xong, Alberto lập tức xoay người định rời đi.
"Chú Alberto?" Hứa Đình Thâm thấy vậy vội vàng đứng lên.
Nhưng Alberto không có ý định nói chuyện tiếp, ông chỉ vẫy tay rồi quay trở lại phòng làm việc, trước khi đóng cửa còn để lại một câu: "Hai cháu cứ tự nhiên."
"… Này." Hứa Đình Thâm quay sang nhìn Chu Duật Lễ, đề nghị, "Hay là chúng ta đi thôi, xem ra không thành công rồi, tôi đã nói ông ấy rất kỳ quái mà."
"Không sao." Chu Duật Lễ liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc đã đóng, cũng không hề sốt ruột, "Cứ ngồi thêm một lát."
Hai người lại ngồi trên sofa thêm nửa giờ nữa, Chu Duật Lễ thậm chí không uống một ngụm cà phê. Hứa Đình Thâm không đoán được anh đang nghĩ gì. Ngay lúc anh ta đang định ra ngoài hít thở không khí thì một người đàn ông trẻ tuổi bước vào. Anh ta thấy Hứa Đình Thâm vội vàng chào hỏi: "Chào hai vị, tôi là trợ lý của ngài Alberto, ngài ấy bảo tôi dẫn hai vị đi tham quan một chút, mời đi theo tôi."
Hai người nhìn nhau. Chu Duật Lễ đứng dậy trước, lạnh nhạt đáp: "Làm phiền rồi."
Người trợ lý dẫn họ đi tham quan trang viên, trừ phòng ngủ ra, gần như phòng nào cũng được giới thiệu, thậm chí cả nhà bếp cũng không bỏ qua. Rốt cuộc là đang tham quan cái gì? Hứa Đình Thâm không hiểu, nhưng Chu Duật Lễ ở bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.
Cuối cùng, người trợ lý mới dẫn họ đến một phòng chứa đồ sạch sẽ, sáng sủa. Nơi đây bày đủ các loại đàn, còn có mấy cây violin cổ hàng trăm năm tuổi được trân trọng đặt trong tủ kính.
"Ngoài violin, ngài Alberto cũng chế tác đàn hạc, guitar, viola và cello." Người trợ lý giới thiệu, "Ngài ấy nói hai vị từ Paris đến đây mua đàn, để không khiến hai vị đi một chuyến công cốc, những cây đàn trong phòng này hai vị có thể tùy ý lựa chọn."
Hứa Đình Thâm không thể tin nổi: "Sao đột nhiên lại dễ nói chuyện vậy? Vậy những cây đàn ở đây giá cả thế nào?"
Người trợ lý khựng lại một chút, đẩy gọng kính, nở một nụ cười công thức: "Những cây đàn danh tiếng này có giá từ 5 triệu đến 10 triệu Euro."
"…" Hứa Đình Thâm liếc nhìn người đàn ông vẫn bình tĩnh bên cạnh, "Vậy là khởi điểm cũng 30 triệu rồi."
Chu Duật Lễ lướt qua tất cả những cây violin trước mặt, rồi lặng lẽ đánh giá người trợ lý, thấy trên tai anh ta có đeo một chiếc tai nghe Bluetooth, trong lòng anh đã có chủ ý. Thấy người đàn ông phương Đông kiêu ngạo, lạnh nhạt trước mặt vẫn chưa lên tiếng, người trợ lý không nhịn được hỏi: "Không biết tiên sinh đây muốn loại đàn như thế nào ạ?"
Chu Duật Lễ không nhanh không chậm xoay nhẹ chiếc đồng hồ trên tay, lạnh nhạt nói: "Thứ tôi muốn, là một cây đàn không được trưng bày ở đây."
Mười phút sau, Chu Duật Lễ lại một lần nữa gặp Alberto. Lần này, vẻ mặt của ông có phần sinh động hơn nhiều. Ông cau mày, có chút tức giận nhìn Chu Duật Lễ đang điềm nhiên ngồi trên sofa.
"Vừa rồi cháu đã nói gì với trợ lý của tôi?" Giọng Alberto không tốt, "Cho các cháu vào phòng chứa đồ đó đã là tốt lắm rồi, nơi đó đều là những cây đàn sắp được mang đến triển lãm hoặc đấu giá, cháu còn chê sao?"
"Cháu xin lỗi." Khóe môi Chu Duật Lễ treo một nụ cười nhàn nhạt, "Không phải là chê, lúc nãy cháu đã nói với trợ lý của ngài, thứ cháu muốn là một cây đàn đặc biệt nhất, một cây đàn sẽ không được trưng bày ra bên ngoài."
"… Cháu làm nghề gì?" Alberto im lặng một chút, nhìn Chu Duật Lễ từ trên xuống dưới, "Trông cháu không giống người biết chơi đàn."
"Đúng là không biết." Chu Duật Lễ trả lời, "Cháu muốn mua đàn để tặng ạ."
"Ai?" Alberto thẳng thừng hỏi.
"Người trong lòng của cháu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!