Chương 27: (Vô Đề)

Ngay lúc Lạc Thi đang kinh ngạc nhìn chiếc áo lót màu trắng kia, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang, giọng nói của Chu Duật Lễ truyền đến từ bên ngoài: "Tỉnh rồi à?"

Cô hoảng hốt, vội vàng chạy mấy bước qua, đột ngột đè tay lên nắm cửa, lắp ba lắp bắp nói: "… Anh, anh đợi một chút, đừng vào vội! Em còn chưa thay quần áo."

Vài giây sau, giọng nói mang theo ý cười của Chu Duật Lễ truyền đến: "Được, anh không vào đâu."

Chu Duật Lễ cúi đầu cười, đại khái đoán được tại sao Lạc Thi lại có phản ứng kịch liệt như vậy.

Tối hôm qua, sau khi say rượu, cô như biến thành một người khác, lời nói và hành động lại rất táo bạo. Anh đứng canh ở cửa phòng tắm, đợi cô chậm rãi tắm xong rồi mới ra ngoài.

Bước chân Lạc Thi loạng choạng, ngay cả mở cửa cũng phải ấn mấy lần mới mở được.

Mái tóc dài của cô được búi thành một củ tỏi kỳ quái và có chút vụng về.

Là do anh búi.

Trước khi cô vào tắm, Chu Duật Lễ đã lấy sợi dây thun trên cổ tay cô. Anh giữ cô lại, ôm cô vào lòng. Lúc đó cô còn khó hiểu, hỏi anh: "Anh muốn làm gì thế?"

"Búi tóc cho em."

"… Búi tóc?"

"Ừm." Chu Duật Lễ kéo căng sợi dây thun đen trên ngón tay, đăm chiêu một lúc lâu.

Tóc con gái thì búi thế nào? Anh không biết.

Anh hình dung qua một lần trong đầu, rồi vươn tay nhẹ nhàng gom mái tóc xoăn mềm mại của cô lại trong lòng bàn tay. Tóc cô thật sự rất nhiều. Anh định buộc cho cô kiểu đuôi ngựa cao, nhưng nghĩ lại thì phần đuôi tóc vẫn sẽ bị ướt.

Anh nắm lấy đuôi tóc cô, nhất thời chìm vào suy tư.

Trớ trêu là lúc này Lạc Thi còn nắm lấy tay anh, thuận thế nghiêng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay anh, giống như một chú mèo lười đang làm nũng, cô phàn nàn: "Sao anh chậm thế?"

Anh không nhịn được mà bật cười khe khẽ: "Anh đang suy nghĩ xem nên búi tóc cho em thế nào."

"Buộc tóc mà anh cũng không biết! Chu Duật Lễ, anh ngốc quá đi."

Cô là người đầu tiên nói anh ngốc.

Lạc Thi mơ màng trách anh một tiếng, đôi tay trắng nõn, thanh tú không ngừng khoa tay múa chân trong không trung, "Trước tiên anh cứ xoắn xoắn xoắn xoắn tóc lại —"

"Ừm." Anh bị cách miêu tả sinh động và thẳng thắn của cô chọc cười, kiên nhẫn hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, quấn thành một vòng tròn, rồi buộc lại là được!"

"Anh biết rồi." Chu Duật Lễ đại khái đã hiểu, anh nhanh chóng làm theo cách Lạc Thi nói, búi cho cô một củ tỏi hơi lỏng lẻo và không được đẹp mắt cho lắm.

Sau khi búi tóc xong, Chu Duật Lễ mới dỗ Lạc Thi vào tắm, anh còn chu đáo đóng cửa lại giúp cô, người đang không chút phòng bị ở trong kia.

Anh đứng ngoài cửa đợi, nghe thấy trong phòng tắm truyền đến một tiếng phàn nàn của Lạc Thi: "Củ tỏi này kỳ quái quá."

Anh buồn cười, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy, anh mới hơi yên tâm, hỏi cô: "Em đang tắm à?"

"… Ừm."

"Sữa tắm ở hốc tường bên tay trái em, em có với tới không?"

"… Là cái chai màu đen sao?" Lạc Thi hỏi.

"Đúng vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!