Chương 26: (Vô Đề)

Nghe thấy câu hỏi của anh, đầu óc Lạc Thi có chút khó suy nghĩ, cô chỉ dựa vào lưng ghế và lặp đi lặp lại: "… Không cần anh, anh hung dữ lắm."

Chu Duật Lễ nhìn cô ma men nhỏ trước mặt. Dù miệng nói không cần, nhưng khi anh cúi người xuống, cô vẫn vô thức ngả về phía anh.

Anh cúi đầu cười, không thèm so đo những lời nói lúc giận dỗi của cô. Cánh tay dài vươn ra, kéo cô vào lòng, không chút do dự mà xin lỗi: "Hôm nay đều là lỗi của anh, anh không nên hung dữ với em. Anh xin lỗi Thi Thi, được không?"

Nghe thấy những lời dịu dàng như vậy, Lạc Thi khẽ gật đầu.

Chu Duật Lễ hạ cửa sổ xe xuống để thông gió, rồi buông Lạc Thi ra để cô tự mình tỉnh táo lại một chút.

Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, anh chưa từng biết hai chữ "xin lỗi" viết như thế nào, cũng chưa bao giờ nói lời tạ lỗi với ai. Ai không vui ư? Phương châm của anh là: liên quan quái gì đến mình?

Thấy cô đã dần tỉnh táo hơn nhiều, Chu Duật Lễ lại thấp giọng nói chuyện với cô: "Thi Thi."

"… Ừm?"

"Anh thừa nhận, có lúc tính tình anh rất tệ, cũng không biết dỗ dành con gái." Đôi mắt sâu thẳm của Chu Duật Lễ chuyên chú nhìn cô, "Trước em, anh cũng chưa từng dỗ ai khác. Cho nên, em có thể cho anh thêm một cơ hội được không? Đừng tự mình hờn dỗi nữa, hãy nói cho anh biết, để anh giải quyết những vấn đề này. Anh đã nói rồi, nhất định anh sẽ luôn đến dỗ em đầu tiên."

Lạc Thi khẽ "ừm" một tiếng: "Chỉ là em bị anh dọa sợ thôi."

Chu Duật Lễ quen đường quen lối, "Xin lỗi, lần sau anh sẽ không thế nữa."

—— Lần sau hôn em, anh nhất định sẽ dịu dàng hơn.

Chu Duật Lễ nhìn vào đôi mắt cô gái nhỏ, ngay cả hàng mi dài và dày cũng bị nước mắt làm cho hơi ướt. Dáng vẻ đáng thương và tủi thân như vậy khiến người ta không nhịn được mà nảy sinh lòng thương mến. Dù là người lạnh lùng sắt đá như anh cũng cảm thấy mềm lòng.

Mà Lạc Thi cũng bị lời xin lỗi thẳng thắn và dứt khoát của anh làm cho cảm động. Cuối cùng, cô không nhịn được mà nở nụ cười, cúi đầu nghĩ đến cảnh tượng hôm nay, trong lòng cô cũng thật sự không dễ chịu. Cô vươn tay nắm lấy ngón tay anh, mềm giọng gọi: "Chu Duật Lễ."

"Ừm, anh đang nghe." Chu Duật Lễ thuận thế nắm lại tay cô.

"Hôm nay em cũng có chỗ không đúng, em đã nói rất nhiều lời giận dỗi anh." Lạc Thi mím môi, "Anh cũng đừng để trong lòng được không?… Cũng đừng cho là thật."

"Thi Thi đang nói đến câu nào mà anh không nên cho là thật?" Chu Duật Lễ nén nụ cười trên khóe môi, giả vờ có chút buồn bã hỏi cô.

"…"

"Là câu "chúng ta cứ vậy đi", hay là — "không muốn thích anh nữa"?"

Lạc Thi không chút suy nghĩ, vội vàng nói: "—— Đều là giả hết!"

Thấy dáng vẻ vội vàng của cô, Chu Duật Lễ cũng ngẩn người. Một lúc lâu sau, cho đến khi Lạc Thi thấy nụ cười trên môi anh cuối cùng cũng không kìm được nữa, cô mới hiểu ra cô bị anh gài bẫy.

Cô có chút ảo não mà cúi đầu xuống. Như vậy chẳng phải là thừa nhận cô thích anh rồi sao? Nhưng mà… anh còn chưa nói ah thích cô, cô không muốn là người tỏ tình trước.

Chu Duật Lễ thu lại vẻ mặt. Hầu như mọi cảm xúc của Lạc Thi đều viết hết lên mặt, căn bản không giấu được. Cô đang nghĩ gì, rất nhanh anh đã đoán ra.

Chỉ là có một số lời, anh sẽ không nói ra một cách qua loa và tùy tiện như vậy.

Cô xứng đáng với một nghi lễ trang trọng và nghiêm túc hơn.

Thấy vẻ mặt ủ rũ của cô, Chu Duật Lễ nhanh chóng chuyển chủ đề: "Sao tự nhiên em lại chạy xa như vậy? Gửi tin nhắn cho em, em cũng không trả lời, anh ở cửa căn hộ cũng không đợi được em."

Lạc Thi có chút bất ngờ, "… Anh đợi em lâu lắm sao?"

"Không lâu lắm." Chu Duật Lễ nhẹ nhàng lướt qua chủ đề này, "Muộn thế này rồi, một mình em chạy ra ngoài có biết nguy hiểm lắm không?"

Chu Duật Lễ lại nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, nghĩ một lúc rồi vẫn chủ động nói: "Hôm nay anh không phải cố ý lỡ hẹn, anh cũng thật sự không lừa em. Là mẹ anh đến Paris mà không báo trước, bảo anh đi đón bà ấy. Còn cô gái em thấy… thật sự là mẹ anh dẫn đến, nhưng anh không quen biết."

Cuối cùng, anh lại bổ sung một câu: "Sau này cũng sẽ không có thêm giao tiếp nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!