Lạc Thi bàng hoàng mở to hai mắt, cô bị Chu Duật Lễ giữ sau gáy, buộc phải ngẩng đầu đón nhận nụ hôn mang theo lửa giận của anh.
Chu Duật Lễ tìm thấy tay cô, mạnh mẽ đan mười ngón tay họ vào nhau, ép cô vào tường rồi hôn sâu hơn.
Cả hai đều không nhắm mắt. Đôi đồng tử sâu thẳm của Chu Duật Lễ chăm chú nhìn cô, tựa như một xoáy nước tối tăm, từng chút một nuốt chửng lấy cô.
Anh và cô môi lưỡi quấn quýt, nụ hôn mang đầy ý vị trừng phạt.
Lạc Thi chỉ cảm thấy khoang miệng cô ngập tràn hơi thở của anh. Một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ nhưng đầy k*ch th*ch, khiến đầu óc cô trống rỗng, ngay cả nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
Nụ hôn của anh không hề dịu dàng, ngược lại còn mang theo sự vội vã, hung hãn và một ít d*c v*ng.
Cả người Lạc Thi căng cứng, dường như mọi âm thanh bên tai đều tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở đan xen của hai người và những âm thanh ướt át đầy xấu hổ khi họ hôn nhau.
Hai tay cô bị ép phải chống lên ngực anh để tìm điểm tựa, cô chậm rãi và máy móc nhận ra, đây là nụ hôn đầu của mình.
…
Chu Duật Lễ thừa nhận mình đã quá bốc đồng, bốc đồng mà hung hăng với cô.
Nhưng nụ hôn này lại không phải là sự bốc đồng.
Từ rất lâu trước đây, trong vô số khoảnh khắc, thậm chí là lần trước ở bãi cát Cannes khi thấy sợi tóc cô vương trên lớp son bóng trong veo, anh đã muốn làm như vậy.
Anh đã kiềm chế ý muốn chạm vào cô, anh sợ sẽ dọa cô sợ hãi, họ chỉ dừng lại ở giai đoạn ngây ngô nắm tay, thậm chí là những cái ôm dịu dàng.
Vừa rồi, khi thấy cô muốn đuổi theo người đàn ông khác, cuối cùng anh đã không thể nhịn được nữa. Cơn ghen tuông khó lòng kiềm chế lan tràn trong lòng, như lửa cháy lan ra đồng cỏ, khiến anh gần như mất đi khả năng suy nghĩ.
Anh không nhắm mắt khi hôn cô mà luôn quan sát phản ứng của cô. Khi thấy cô không có vẻ gì là ghét bỏ, anh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên anh cảm thấy mình thật đáng xấu hổ, lại còn làm hỏng nụ hôn đầu của họ.
Có những chuyện, dù chưa từng làm qua cũng không thầy tự hiểu.
Anh đang đợi cô đẩy ra, anh nghĩ có lẽ cô sẽ cho anh một cái tát.
Điều đó hoàn toàn xứng đáng.
So với một nụ hôn, một cái tát thì có là gì?
Anh biết mình nhất định đã dọa cô sợ, nhất định đã mạo phạm cô.
Nhưng mà, anh thật sự không nhịn được nữa.
Đuôi mắt Lạc Thi vẫn còn vương lệ, bị anh ôm chặt vào lòng, cả người trông ngây ngốc nhưng lại đáng yêu. Tay cô thậm chí còn bối rối níu lấy vạt áo anh. Anh thích cái cảm giác dựa dẫm hoàn toàn và theo bản năng này.
Sau khi đầu óc Chu Duật Lễ tỉnh táo lại một chút, anh lập tức nhận ra sự căng thẳng và sợ hãi của cô. Nụ hôn lại trở nên triền miên, dừng lại một chút trên môi cô, sau đó anh an ủi mà nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt ướt át của cô.
Anh nếm được vị nước mắt của cô, khàn giọng và lưu luyến gọi tên cô: "… Thi Thi."
Lạc Thi đã bị hôn đến hai mắt đẫm lệ, đôi môi cô bị anh hôn đến đỏ ửng, thậm chí còn lấp lánh vệt nước.
Ánh mắt Chu Duật Lễ tối sầm lại, lòng bàn tay lưu luyến bên môi cô. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng lần này dịu dàng nâng lấy gương mặt cô, không kiềm được lòng mà dỗ dành: "Bảo bối, mở miệng ra."
Ngay sau đó, anh lại một lần nữa cạy mở đôi môi cô, tấn công dồn dập mà hôn lên.
…
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, cho đến khi mùi máu tươi lan ra trong khoang miệng Chu Duật Lễ, lúc này anh mới mở mắt và dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!