Chương 24: (Vô Đề)

Khi Chu Duật Lễ đuổi theo ra ngoài, bóng dáng Lạc Thi đã biến mất không còn tăm hơi.

Anh cau mày, vẻ mặt mang theo chút nóng nảy mà chính anh cũng không nhận ra. Anh cúi đầu gọi cho Lạc Thi hai cuộc điện thoại nhưng không có ai bắt máy, anh lại gửi thêm một tin nhắn WeChat.

Một giọng nữ có phần trách cứ vang lên, là Bùi Du đi ra. Bà nhìn Chu Duật Lễ hỏi: "Con đứng ở cửa làm gì thế? Phái San vẫn còn ngồi ở trong kia, con cứ thế bỏ mặc người ta ở đó, thật không lịch thiệp chút nào."

"Lịch thiệp? Con cần gì phải lịch thiệp với người lạ chứ." Chu Duật Lễ xoay người, vẻ mặt lạnh lùng, "Làm vậy có ý nghĩa gì không?"

"Con nói linh tinh gì thế? Sao lại sầm mặt xuống vậy?" Bùi Du không hiểu tại sao con trai đột nhiên trở nên lạnh lùng, bà bối rối hỏi lại, "Lâu rồi không gặp, mẹ vất vả lắm mới đến thăm con một lần, chẳng lẽ con không vui sao?"

Chu Duật Lễ đột nhiên bật cười một tiếng.

Bùi Du khó hiểu nhíu mày nhìn anh, "Đừng đứng đây nữa, mau vào đi."

"Con còn có việc, con không vào nữa đâu."

Bùi Du dừng bước, quay đầu nhìn con trai, trên mặt bà đã mang theo nụ cười có phần lạnh lùng, bà gằn từng chữ: "Con nói cái gì?"

"Không báo trước với con một tiếng, còn nói là đến Pháp thăm con, nhưng người gặp con lại là một cô gái xa lạ?" Nụ cười trên môi Chu Duật Lễ rất nhạt, "Có phải mẹ sắp đặt cho con đã quen tay rồi không?"

"Nếu mẹ nói trước, con có đến không?" Bùi Du chau đôi mày xinh đẹp, tỏ vẻ không hiểu, "Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, có ai bắt con phải thế nào với người ta đâu. Chỉ là kết bạn, làm quen một chút thì có gì quá đáng?"

"Không quá đáng, mẹ đã quen thế này rồi, đương nhiên sẽ không cảm thấy quá đáng."

"—— Con nói cái gì?"

Sắc mặt Chu Duật Lễ lạnh tanh, khí thế quanh thân cũng hạ xuống cực điểm, anh cười khẩy: "Con không phải đứa trẻ ba tuổi. Mẹ chưa bao giờ hỏi ý kiến con mà đã tự ý quyết định, mẹ thấy thế có ổn không?"

Thấy dáng vẻ nghiêm túc và lạnh nhạt của Chu Duật Lễ, Bùi Du mới nhận ra dường như anh đã thật sự nổi giận.

Bà thở dài, có chút chột dạ lùi lại một bước, "Thôi được rồi. Thật ra mẹ chỉ muốn con làm quen thêm bạn mới, đừng suốt ngày ở Paris chỉ biết có công việc và chơi bóng. Phái San là một cô gái rất ưu tú, hơn nữa ba của con bé gần đây có hợp tác kinh doanh với tập đoàn chúng ta…"

Nghe đến đây, Chu Duật Lễ đã có phần mất kiên nhẫn ngắt lời: "Vậy thì mẹ đến nhầm chỗ rồi."

"Con nói vậy là có ý gì?"

Vẻ mặt Chu Duật Lễ lạnh lùng xa cách, anh sửa lại: "Mẹ nên giới thiệu cô ta cho Đường Hạc Minh thì đúng hơn."

Bùi Du im lặng một lúc, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Có vài lời muốn nói lại thôi, cuối cùng bà vẫn nhịn xuống, chỉ nói một câu: "Con mới là con ruột của mẹ, mẹ chỉ muốn dành những gì tốt nhất cho con, con không hiểu sao?"

… Lại là những lời này.

Chu Duật Lễ cảm thấy có chút ngột ngạt. Mẹ anh và Chu Xa Hằng hoàn toàn là hai thái cực. Chu Xa Hằng thì ích kỷ và lạnh nhạt, còn Bùi Du thì bề ngoài có vẻ rất quan tâm anh, nhưng lại nhân danh "vì muốn tốt cho con" để làm rất nhiều chuyện mà anh không hề thích. Cả hai người đều khiến anh không tài nào thở nổi.

Chu Duật Lễ vô cảm gật đầu, anh liếc nhìn điện thoại lần nữa rồi bực bội thở ra một hơi, "Con đi đây, mọi người cứ từ từ ăn."

Bùi Du nhìn Chu Duật Lễ quay người rời đi, biết rằng hôm nay không thể giữ anh ở lại ăn cơm được nữa. Bà nhớ lại những chuyện mà trợ lý đã báo cáo trước khi rời Cảng Đảo, đôi mắt bà khẽ nheo lại. Ngay sau đó, bà lại nở nụ cười và bước vào nhà hàng.

Bùi Du trở lại bàn ăn, nhìn cô gái có khí chất dịu dàng, điềm đạm trước mặt và giải thích: "Xin lỗi nhé Phái San, công ty của Duật Lễ có việc đột xuất cần giải quyết, không thể ăn cơm cùng chúng ta được."

Văn Phái San mỉm cười rất tự nhiên, tỏ vẻ không để tâm: "Không sao đâu ạ, dì Bùi. Vốn dĩ là cháu đi cùng dì đến Paris mà. Được ăn cơm cùng dì là cháu vui lắm rồi. Món khai vị mình sẽ gọi măng tây trắng mà dì thích, còn món chính chúng ta gọi cá vược sốt trứng cá muối, dì thấy thế nào ạ?"

Bùi Du rõ ràng rất hưởng thụ sự chu đáo và tinh tế của cô gái này, bà hiếm khi cười dịu dàng: "Được thôi, cháu cứ quyết định. Cứ gọi món cháu thích là được. Lần này không ăn cùng nhau được cũng không sao, sau này hai đứa còn nhiều cơ hội gặp mặt mà."

Nghe vậy, nụ cười trên môi Văn Phái San khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, cô ta gật đầu cười nói: "Vâng, cảm ơn dì Bùi, cháu hiểu rồi ạ."

Chu Duật Lễ tìm kiếm một lúc ở khu vực lân cận nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lạc Thi đâu. Anh băng qua đám đông, có chút chán nản đứng dưới một ngọn đèn đường.

Anh nghĩ, có lẽ chỉ còn cách về căn hộ trước để đợi Lạc Thi trở về, rồi gặp mặt giải thích trực tiếp mới là cách hiệu quả nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!