Khi nghe anh gọi "Thi Thi", Lạc Thi thoáng sững người. Đây dường như là lần đầu tiên Chu Duật Lễ gọi cô thân mật đến thế. Rõ ràng là một cách xưng hô rất dịu dàng, nhưng qua miệng anh lúc này lại mang theo một cảm giác áp đặt, không cho phép ai xen vào.
Chu Duật Lễ vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng không để lộ chút cảm xúc nào.
Lạc Thi đành dùng tờ khăn giấy mà người đàn ông kia đưa để lau vệt kem trên đầu gối, gật đầu chào Cận Thời Dữ và Harlan rồi bước nhanh đến bên cạnh Chu Duật Lễ. Mãi đến khi cô đi về phía anh, đôi mày đang chau lại của Chu Duật Lễ mới thoáng giãn ra.
Anh liếc nhìn vết bẩn trên váy cô, rồi vươn tay nắm lấy cổ tay Lạc Thi, giấu đi mọi cảm xúc mà kéo cô ra sau lưng mình, hỏi: "Váy em bị sao vậy?"
"… Là em nhỏ không cẩn thận làm đổ kem lên ạ."
"Ừm." Chu Duật Lễ đáp một tiếng, không thèm nhìn hai người đang đứng cách đó, anh nắm tay Lạc Thi đi thẳng về phía băng ghế dài.
Nhìn bóng lưng họ xa dần, ý cười bên môi Cận Thời Dữ nhạt đi vài phần. Ngay sau đó, anh ta quay đầu nhìn Harlan, giọng nói không còn ôn hòa như trước mà mang đầy vẻ chất vấn: "Tại sao em lại làm vậy?"
Vẻ mặt Harlan đâu còn vẻ ấm ức như vừa rồi, cậu bé quệt nước mắt, có chút tức giận nhìn Cận Thời Dữ: "Anh, em giúp anh mà anh còn trách em à?"
Cận Thời Dữ có chút bất lực: "Em giúp anh cái gì?"
Harlan lý lẽ hùng hồn: "Vừa rồi rõ ràng là anh đã nhìn chị gái kia rất lâu, không phải là anh thích chị ấy sao?"
"… Cho nên em đã nhân lúc anh không để ý, lẳng lặng chạy tới đây sao?" Cận Thời Dữ xoa xoa trán.
"Đây là em đang giúp anh tạo cơ hội! Mẹ nói… nói cái gì nhỉ, à đúng rồi, nói anh đã "già trẻ không lớn" rồi."
"Harlan!" Cận Thời Dữ bật cười ngắt lời, sửa lại cho em trai, "Là "già đầu rồi", em lại dùng sai thành ngữ nữa rồi."
"Cũng gần giống nhau mà." Harlan lẩm bẩm, có chút tiếc nuối liếc nhìn về phía Lạc Thi, "Tiếc là chị gái kia hình như có bạn trai rồi."
Ý cười bên môi Cận Thời Dữ vẫn còn đó: "Vậy sao? Cũng chưa chắc đâu."
Lạc Thi bị Chu Duật Lễ nắm tay kéo đi một mạch ra khỏi bãi biển. Anh đi khá nhanh, suốt quãng đường không nói một lời nào, khiến cô có chút không biết phải làm sao.
Chu Duật Lễ lại đi mua một chai nước khoáng và một gói khăn giấy mới. Tay áo sơ mi đen được xắn lên tùy ý, để lộ cánh tay rắn chắc với những đường gân xanh nam tính. Anh vặn mở chai nước, thấm ướt khăn giấy rồi cúi người xuống, tỉ mỉ lau sạch vệt kem còn sót lại trên đầu gối cô.
Loạt động tác của anh trôi chảy và tự nhiên, còn Lạc Thi thì có chút luống cuống, chỉ biết ngoan ngoãn đứng yên trước mặt anh, tay vẫn cầm ly nước trái cây anh vừa mua.
Bầu không khí bắt đầu trở nên có chút kỳ quái.
Lạc Thi nhấp một ngụm nước, chủ động lên tiếng: "… Nước trái cây này ngon quá."
Động tác trên tay Chu Duật Lễ khựng lại một chút. Anh vẫn cúi đầu, không có gì thay đổi trên nét mặt, chỉ lạnh nhạt "Ừm" một tiếng rồi không nói gì thêm. Thấy dáng vẻ lạnh lùng này của anh, Lạc Thi nhất thời có chút bối rối.
Cô mím môi hỏi: "Chu Duật Lễ, anh giận à?"
Nghe vậy, Chu Duật Lễ mới đứng thẳng dậy, thong thả vặn lại nắp chai rồi ném chiếc chai rỗng vào thùng rác một cách gọn gàng. Giọng điệu anh vẫn bình thản đến lạ, hỏi ngược lại cô: "Sao phải giận?"
Tuy anh nói vậy, nhưng Lạc Thi lại cảm thấy vẻ mặt anh giống như sắp có bão táp kéo đến.
"…"
"Váy bẩn rồi, đưa em đi mua cái mới nhé?"
Lạc Thi gật đầu, theo bản năng đưa tay về phía anh. Nhưng Chu Duật Lễ lại làm như không để ý đến động tác của cô, anh chỉ lạnh nhạt xoay người cất bước đi: "Đi thôi."
Đầu ngón tay cô chới với giữa không trung, rồi từ từ cuộn lại, bàn tay siết chặt lấy tà váy, trong lòng cô có chút hụt hẫng. Cô đi sau Chu Duật Lễ một bước, lặng lẽ theo gót anh trên đại lộ ven biển. Con đường này tên là Croisette, hai bên đường là hàng cọ và ngô đồng đan xen, đây cũng là con phố hàng hiệu xa xỉ của Cannes. Ánh mắt cô dừng lại trên bóng lưng cao lớn và có phần cô độc của anh, cô cảm thấy khí áp quanh người anh đang hạ xuống rất thấp.
Lồng ngực Lạc Thi có chút khó chịu. Cô chắc chắn Chu Duật Lễ đang tức giận, nhưng lại không hiểu anh giận vì điều gì. Là vì cô nói chuyện với người khác sao?
Mãi cho đến khi Lạc Thi chú ý tới tấm danh thiếp vẫn còn nắm trong tay, cô mới chậm chạp nhận ra điều gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!