Chương 21: (Vô Đề)

Hứa Đình Thâm đặt ly rượu xuống bàn, "Ăn cơm xong thì đi Cannes, tôi đã sắp xếp cả rồi. Vốn dĩ Quan Dĩnh nói đi, kết quả tạm thời nhận được điện thoại của anh trai, nói sức khỏe chú Quan không tốt, vừa hay ở đây cũng gần Mang Cao Nhạc, cô ta mua vé máy bay bay về Hong Kong rồi."

Chu Duật Lễ: "Tiêu Thỉ đâu?"

Hứa Đình Thâm cười, có vẻ cạn lời: "Cậu ta ấy à, Quan Dĩnh đi rồi thì hồn cũng đi theo rồi, cậu ta đòi về Hong Kong cùng cô ta."

Vẻ mặt Chu Duật Lễ bình thản, anh chỉ nói hai chữ: "Tốt lắm."

Hứa Đình Thâm: "Cậu đối xử vô tình với Quan Dĩnh như vậy, không sợ chú Quan tìm cậu sao? Người ta đã lặn lội theo cậu đến tận Paris, dù sao hồi nhỏ chúng ta chơi chung, Quan Dĩnh đã nói không phải cậu thì sẽ không lấy ai."

Chu Duật Lễ lạnh lùng gọi tên anh ta: "Hứa Đình Thâm."

Hứa Đình Thâm: "Sao?"

Chu Duật Lễ: "Cậu lại bắt đầu phát huy tinh thần "điều hòa trung tâm" của mình rồi à?" Anh cười khẩy một tiếng, lạnh lùng liếc Hứa Đình Thâm, "Tôi và Quan Dĩnh vẫn luôn rất rõ ràng. Sau này đừng nhắc đến cô ta nữa, đặc biệt là trước mặt Lạc Thi."

Hứa Đình Thâm dĩ nhiên biết tỏng, chỉ là anh ta thuộc tuýp "cái miệng hại cái thân", ngứa nghề không trêu chọc Chu Duật Lễ một câu là cả người khó chịu. Anh ta cũng cười khẩy theo, đôi mắt hồ ly hơi nheo lại: "Ồ, cuống lên rồi à, đồ gà con?"

"Tôi cuống lên cái gì?" Chu Duật Lễ cười khẽ, rồi ung dung liếc mắt về phía Chu Văn Huệ, "Người nên lo lắng bây giờ, là cậu mới đúng."

Hứa Đình Thâm nhìn theo ánh mắt của Chu Duật Lễ, trong đầu lập tức báo động đỏ. "Cậu làm gì đấy? Không lẽ chuyện này mà cậu cũng định đi mách lẻo với em gái cậu à?"

Chu Duật Lễ thản nhiên ném lại đúng hai chữ của cậu ta: "Cuống lên à?"

"Cuống cái con khỉ ấy!" Hứa Đình Thâm tức đến bật cười.

Sau khi dùng cơm trưa và nghỉ ngơi nửa giờ, Lạc Thi tạm thời tìm kiếm một vài cẩm nang du lịch Cannes. Cô đến Paris lâu như vậy, còn chưa từng đến Cannes.

Mọi người đáp trực thăng xuống Cannes.

Cannes là một thị trấn ven biển rất thơ mộng, bây giờ mới đầu tháng mười, so với Paris thì Cannes ấm áp hơn nhiều, ánh nắng chan hòa. Hầu hết du khách đi ngang qua chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, vào ban đêm khi chênh lệch nhiệt độ lớn hơn một chút thì cũng chỉ cần khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng là được.

Từ biển hiệu Cannes có thể nhìn xuống toàn cảnh Cannes, trên bến cảng đậu vài chiếc du thuyền, mặt biển sóng nước lấp lánh, trước mắt có cảm giác như một bức tranh sơn dầu với trời nước một màu.

Họ đi xuống theo biển hiệu chỉ dẫn, đi dọc theo bờ biển, du khách qua lại ăn mặc rất có gu, mỹ nữ soái ca như mây.

Người có tiền đến Cannes nghỉ dưỡng quá nhiều, trên đường tràn ngập một mùi vị xa hoa, ngay cả khách sạn Carlton đi ngang qua cũng vừa được tân trang lại, vô cùng sang trọng.

Bãi biển Cannes không lớn, rất nhiều mỹ nữ mặc bikini nằm phơi nắng trên bãi cát, còn có những chàng trai Âu Mỹ cao lớn trẻ trung đang chơi bóng chuyền bãi biển.

Lạc Thi và Chu Văn Huệ đã chuẩn bị chống nắng đầy đủ, Lạc Thi thay một chiếc váy liền thân hoa nhí màu vàng ấm kiểu Pháp, trên đầu cô đội một chiếc mũ rơm nhỏ mà Chu Văn Huệ cố ý mang thêm.

Chu Văn Huệ kéo Lạc Thi chạy về phía tiệm kem Amorino phía trước, Hứa Đình Thâm và Chu Duật Lễ chậm rãi đi theo sau họ.

Ở tiệm kem, họ chọn kem ốc quế mình thích, sau đó tự do phối hợp hai ba vị kem.

Chu Văn Huệ giới thiệu với Lạc Thi: "Tớ đã ăn qua vị chanh dây và quả hồ trăn rồi, cậu có muốn thử không?"

Lạc Thi còn chưa kịp trả lời, Chu Duật Lễ ở phía sau cô đã lạnh nhạt mở miệng nhắc nhở: "Cô ấy dị ứng hạt, không ăn được quả hồ trăn."

Lạc Thi quay đầu nhìn về phía Chu Duật Lễ, Hứa Đình Thâm còn đứng bên ngoài cửa hàng, không biết Chu Duật Lễ đã đi vào từ lúc nào, đang đứng ngay bên cạnh cô.

Chu Văn Huệ: "A, Lạc Thi, cậu bị dị ứng hạt à?"

Lạc Thi cười cười, "Đúng vậy, không sao đâu, tớ đổi quả hồ trăn thành vị vải là được rồi."

"OK." Chu Văn Huệ gọi món giúp Lạc Thi, lại nhìn về phía Chu Duật Lễ, "Thanh toán."

Sau khi mua kem, Chu Văn Huệ dẫn Lạc Thi định đến check

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!