Chương 2: (Vô Đề)

"Đây là chiếc vòng cổ cô nhờ người đấu giá được trong buổi đấu giá mùa xuân của Christie"s¹ lần trước, thực sự rất hợp với em. Chúc em lần này biểu diễn viên mãn thành công." Bùi Du nói một cách thản nhiên, như thể đây chỉ là một món đồ không đáng kể.

Lạc Thi vội vàng lắc đầu, cung kính nói: "Em cảm ơn cô, nhưng chiếc vòng này quá quý giá, em không thể nhận được ạ."

"Tặng cho em thì em cứ nhận đi." Bùi Du vẫn kiên quyết.

Lạc Thi đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, dưới ánh mắt ra hiệu của Đường Hạc Minh, cô mới đưa tay nhận lấy hộp trang sức.

Bùi Du mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ cổ vũ: "Mau đi chuẩn bị lên sân khấu đi, cô mong chờ màn biểu diễn của em tối nay."

Lạc Thi gật đầu, rút tay khỏi khuỷu tay của Đường Hạc Minh, rồi xoay người bước đi.

Sau khi Lạc Thi rời đi, Bùi Du mới dời tầm mắt khỏi bóng lưng của cô. Ánh mắt bà nhìn về phía Đường Hạc Minh trong nháy mắt trở nên điềm tĩnh, trầm giọng nói: "Con bé là một cô gái tốt, con phải biết nắm chắc cơ hội."

Sắc mặt Đường Hạc Minh vẫn không đổi, anh ta không trả lời, chỉ mỉm cười gật đầu.

Khi Lạc Thi vào hậu trường, Diệp Oanh đã trang điểm xong và đang đợi cô. Cô rảo bước nhanh hơn đến bên cạnh Diệp Oanh, cả hai cùng nhau vào phòng chuẩn bị.

Ánh mắt Diệp Oanh dừng lại trên hộp trang sức trong tay cô, tò mò hỏi: "Cậu cầm gì thế?"

"Cô Bùi tặng."

Hai người đã quen biết nhiều năm, sự ăn ý giữa những người bạn thân khiến họ không cần nói nhiều cũng có thể hiểu được ý của đối phương. Diệp Oanh giúp Lạc Thi đeo vòng cổ lên mà không hỏi thêm gì nữa.

Tối nay, hai người sẽ biểu diễn một bản song tấu violin và piano, đó là chương đầu tiên của bản sonata cung G trưởng, Op. 78 của J. Brahms.

Khi đèn trong sảnh tiệc tối dần, một vệt sáng tự nhiên từ giếng trời của du thuyền chiếu xuống. Hai người nâng váy bước ra sân khấu.

Lạc Thi đứng bên trái cây đàn piano, cô đặt cây violin đã thay dây lên xương quai xanh, tay phải cầm chiếc vĩ dài, khẽ nghiêng đầu theo nhịp điệu chậm rãi của khúc dạo đầu.

Lạc Thi nhắm mắt, vĩ đàn ấn lên dây đàn và bắt đầu kéo, những ngón tay trái linh hoạt nhảy múa, âm thanh réo rắt vang lên dưới động tác thuần thục của cô.

Chỉ vài giây sau khi tiếng violin vang lên, cả sảnh tiệc đã nổ ra một tràng pháo tay như thủy triều. Đèn sân khấu cũng đột ngột sáng bừng, chiếu rọi lên hai người trên sân khấu.

Ngay sau đó, vô số ánh đèn flash và tiếng máy ảnh vang lên.

Mấy phóng viên vác máy ảnh cuối cùng cũng sực tỉnh, nhận ra người đang kéo đàn trên sân khấu chính là nhân vật trên hot search kia —— Bạn gái tin đồn của nam ca sĩ hàng đầu Ngôn Sơ.

"Nghệ sĩ violin này trông quen quen nhỉ?"

"Là cô bạn gái ngoài ngành của Ngôn Sơ đó?"

Một nữ phóng viên có chút kinh ngạc nói: "Học trò cưng của cô Bùi lại là cô ấy sao? Trước đây tôi đi công tác ở Paris có nghe một buổi tam tấu đàn dây, ấn tượng sâu sắc về cô ấy. Xinh đẹp thì không nói làm gì, nhưng tài năng đúng là thiên bẩm đến mức dị biệt."

Dưới sân khấu, Bùi Du đứng cách đó không xa, lặng lẽ ngắm nhìn Lạc Thi đang biểu diễn.

Bản song tấu đầu tiên kết thúc một cách hoàn hảo, tiếp theo là thời gian biểu diễn cá nhân của Lạc Thi.

Bản nhạc là Concerto cho violin cung E thứ. Đây là một tác phẩm có cấu trúc chặt chẽ, gồm ba chương liên tiếp và phải được biểu diễn liên tục không ngừng nghỉ. Trong đó, chương đầu tiên là chương nổi tiếng nhất, đoạn cadenza² của chương này có thể thể hiện kỹ xảo điêu luyện của người biểu diễn.

Ngay khi bước vào chương nhạc thứ hai, Lạc Thi đã cảm nhận rõ ràng cánh tay phải của mình bắt đầu đau nhức, cổ tay cô lại run rẩy.

Cô nhắm mắt, cố gắng kiểm soát cổ tay để hoàn thành bản nhạc. Nhưng trình độ tay trái của cô còn lâu mới đủ, mà chương nhạc lại không thể gián đoạn, cô chỉ có thể nén đau tiếp tục biểu diễn.

May mắn là mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!