Chu Duật Lễ cười lạnh một tiếng, cong cong khóe môi mỉa mai, anh thấp giọng mắng hai chữ.
Hứa Đình Thâm: "…?"
Kỳ Phỉ đi theo sau hai người, thấy Hứa Đình Thâm bị ăn quả đắng lập tức đi lên khoác vai anh ta, "Nha! Anh Thâm, lại bị chửi à?"
Hứa Đình Thâm tức giận hất tay Kỳ Phỉ ra, "Đi ra chỗ khác."
Kỳ Phỉ cười cợt nhả, "Làm gì, tôi có mắng cậu đâu."
Hứa Đình Thâm: "Tôi thấy cậu là đang tìm người mắng đấy."
"Cậu nói cho tôi nghe đi, vừa rồi Chu Duật Lễ lại mắng cậu cái gì vậy?"
Hứa Đình Thâm nhìn Kỳ Phỉ, u ám phun ra hai chữ: "Đồ — ngu."
Kỳ Phỉ tức đến bật cười, hỏi: "Không phải, cậu, cậu mắng tôi làm gì?"
Hứa Đình Thâm không thèm quay đầu lại, sải bước đi về phía trước như một siêu mẫu nam, nói một câu đầy lý lẽ rồi bỏ đi: "Không phải cậu hỏi tôi cậu ấy mắng tôi cái gì sao?"
Chu Văn Huệ kéo Lạc Thi ngồi xuống sofa. Chu Duật Lễ vừa mới cùng quản gia đi ra ngoài không biết đang dặn dò chuyện gì.
Khi nhìn thấy hai người cuối cùng bước vào, Lạc Thi mới biết tại sao vừa rồi Chu Văn Huệ lại kéo cô đi nhanh như vậy.
Bóng dáng cao gầy đi bên cạnh Tiêu Thỉ chính là Quan Dĩnh.
Quan Dĩnh có dáng người cao gầy, mặc một chiếc váy vest màu đen được cắt may tinh xảo, chân đi một đôi giày cao gót mũi nhọn, đi đường uyển chuyển sinh động.
Quan Dĩnh cười chào hỏi Chu Văn Huệ: "A Huệ, lâu rồi không gặp em."
Trên mặt Chu Văn Huệ vẫn giữ nụ cười, không mặn không nhạt đáp một câu: "Chị Dĩnh."
Sau đó, Quan Dĩnh nhìn về phía Lạc Thi, "Trùng hợp quá, cậu cũng ở đây à."
Lạc Thi có chút gò bó gật đầu với cô ta.
"Hai người quen nhau à?" Chu Văn Huệ có chút bất ngờ.
Lạc Thi gật đầu, "Mới quen không lâu, cùng một ban nhạc."
Quan Dĩnh nhìn về phía mọi người, chủ động nói: "Ở đây có một đầu bếp chính người Argentina làm món ăn Địa Trung Hải rất ngon, mọi người có muốn ăn gì không? Tôi đi nói với nhà bếp."
Chu Văn Huệ: "Anh trai tôi vừa mới cùng quản gia đến nhà bếp xem rồi."
"Vậy sao?" Quan Dĩnh sững lại một chút, sau đó nói, "Vậy mọi người cứ ngồi một lát, tôi cũng đến nhà bếp xem sao."
Quan Dĩnh nhanh chóng xoay người rời đi, sau khi cô ta đi khỏi, sắc mặt Tiêu Thỉ cũng trở nên có chút khó coi, đứng dậy đuổi theo.
Lúc này quản gia đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ tới, trên đó bày rượu vang sản xuất từ Burgundy, nhiều loại phong phú, còn có mấy chai có vẻ thân thuộc hơn một chút là Perrier
-Jouët, ngoài ra có vài loại nước ép rau củ quả tươi.
Chu Văn Huệ và Lạc Thi đều gọi nước chanh ép.
Một lát sau, Chu Văn Huệ cũng đứng dậy, "Lạc Thi, cậu ngồi một lát nhé, tớ cũng đến nhà bếp xem sao."
Sau khi Chu Văn Huệ rời đi, Kỳ Phỉ lại dẫn hai người đàn ông lạ kia đi tham quan, trong đại sảnh chỉ còn lại Hứa Đình Thâm, Lạc Thi và một người đàn ông lạ mặt, hình như cũng là bạn của Kỳ Phỉ.
Người đàn ông đó nhìn về phía Lạc Thi, chủ động hỏi cô: "Em gái xinh đẹp, em cũng tự lái xe đến à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!