Chương 17: (Vô Đề)

Vẻ ngoài của Chu Duật Lễ rõ ràng là một người lạnh lùng, nhưng anh lại đối xử với cô dịu dàng như vậy. Sự đối lập cực độ này khi ở trước mặt cô khiến trái tim Lạc Thi lập tức mềm nhũn.

Đặc biệt là khi anh còn nghiêm túc và kiên nhẫn hỏi han nguyên nhân cô tức giận.

Lạc Thi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, gần như sắp không nhịn được mà nói ra lý do, nhưng cô thật sự có chút khó mở lời.

Chu Duật Lễ vẫn cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, cười khẽ hỏi: "Sao vậy? Là không muốn nói, hay là không có gì để nói với tôi?"

Cô mấp máy môi muốn nói lại thôi, rồi cô lại bắt đầu ngập ngừng, cuối cùng vẫn có chút khó xử mà lắc đầu.

Tiếp theo, Lạc Thi nghe thấy anh khẽ thở dài, ngay cả nụ cười bên môi cũng thu lại một chút, dường như anh đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, ngay sau đó anh đứng thẳng người dậy.

Lạc Thi tưởng anh sắp bỏ đi, cô nhanh chóng vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy một góc áo khoác của anh, vừa như thăm dò, lại vừa có chút vội vàng, "Không phải."

Chu Duật Lễ nén lại ý cười nơi khóe môi, ung dung nhìn về phía cô, "Không phải cái gì?"

"…Là tôi không biết nói thế nào." Lạc Thi mím môi, "Không phải tôi không muốn nói chuyện với anh."

Chu Duật Lễ thu hết biểu cảm của cô vào đáy mắt, sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, anh khẽ gật đầu, "Vậy thì tốt, tôi còn tưởng em không muốn nói chuyện với tôi."

"Không phải!" Lạc Thi nhanh chóng phủ nhận, cô có chút sốt ruột nói.

"Biết rồi." Chu Duật Lễ buồn cười, "Nếu em không biết nói thế nào, vậy thì để tôi nói với em."

"… Anh muốn nói gì với tôi?"

"Hôm ở quán lẩu, em ăn nước lẩu gì?"

"… Hả?" Tim Lạc Thi đập thình thịch, không ngờ anh lại hỏi vấn đề này.

Chu Duật Lễ cúi mắt nhìn cô, "Bệnh vừa khỏi đã ăn lẩu cay?"

"… Là lẩu canh dưỡng sinh, không có ăn cay, tôi ăn rất nhiều rau." Lạc Thi trả lời bằng giọng mềm mại có chút đáng thương.

"Ừm, vậy thuốc tôi đưa cho em, em có uống đúng giờ không?"

"Có, có ạ."

"Bây giờ em khỏe hẳn chưa?"

Lạc Thi gật gật đầu, "Khỏe rồi ạ."

Anh hỏi cô đáp, rất có trật tự.

Chỉ có vậy thôi sao? Điều anh muốn nói… chỉ có vậy thôi sao?

Giây tiếp theo, như nghe thấy được tiếng lòng của cô, Chu Duật Lễ lại lên tiếng: "Còn cả cô gái mà em thấy hôm đó nữa."

Lạc Thi nghe đến đây, trong lòng cô khẽ run lên.

"Cô ta tên Quan Dĩnh, là con gái của một người bác trong gia tộc tôi." Chu Duật Lễ bình tĩnh và thẳng thắn nói, "Ngoài ra, tôi và cô ta không có bất kỳ quan hệ nào. Trước đây không có, sau này cũng sẽ không có. Cho nên — đừng thấy tôi là lại chạy nữa."

Lạc Thi không ngờ Chu Duật Lễ sẽ trực tiếp giải thích với cô như vậy. Lời của anh ngắn gọn mà thẳng thắn, trực tiếp xua tan những cảm xúc mờ mịt đã vây quanh lòng cô mấy ngày nay.

"… Vâng, à." Lạc Thi có chút không tự nhiên mím môi, "Tôi biết rồi."

"Vậy em còn giận nữa không?"

Lạc Thi theo bản năng ngoan ngoãn lắc đầu, lí nhí nói: "Không giận nữa…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!