Quan Dĩnh nhìn theo ánh mắt của Chu Duật Lễ sang phía bên kia đường, khi nhìn thấy Lạc Thi, sắc mặt cô ta lập tức lạnh như băng.
Cô ta không để lộ cảm xúc, chặn tầm nhìn của Chu Duật Lễ, khi quay lại nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng kia, cô ta lại hạ giọng hỏi: "Anh bỏ em ra khỏi danh sách đen, em sẽ đi, được không?"
Chu Duật Lễ liếc nhìn tên quán trên biển hiệu.
Cô hết bệnh chưa mà ăn lẩu cay vậy?
Ánh mắt Chu Duật Lễ trầm xuống vài phần, định đi sang bên kia đường thì lại bị chặn lại. Anh cúi mắt liếc qua, ánh mắt mang theo áp lực vô hình như một lời cảnh cáo, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Quan Dĩnh vẫn đứng yên tại chỗ, bướng bỉnh không nhúc nhích, "Anh bỏ em ra khỏi danh sách đen trước đã."
"Quan Dĩnh, cô thích diễn kịch một mình à?" Đáy mắt Chu Duật Lễ vẫn là sự lạnh nhạt cố hữu, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, "Tôi đã nói từ lâu rồi, đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa."
"Nhưng em không cảm thấy đó là lãng phí thời gian!" Quan Dĩnh không chút do dự nói: "Hơn nữa anh đã hứa với ba em là sẽ chăm sóc em!"
"Đừng có dùng đạo đức để ép buộc tôi." Chu Duật Lễ nhíu mày, ánh mắt sắc bén lướt qua, "Chú Quan là chú Quan, hơn nữa tôi cũng không có sở thích nhận con gái làm em gái nuôi, hiểu chưa?"
Quan Dĩnh bướng bỉnh, "… Em không hiểu!"
Chu Duật Lễ cười nhạo một tiếng, rõ ràng là sự kiên nhẫn của anh đã không còn, "Không hiểu thì cút."
"Chu Duật Lễ, anh cũng đối xử với cô ta như vậy sao?" Quan Dĩnh đỏ hoe mắt, không cam lòng, "Anh đối với cô gái kia, nói chuyện cũng đáng ghét và vô tình như vậy sao?"
Giọng Chu Duật Lễ rất nhạt, "Biết rõ còn hỏi có ý nghĩa gì sao?"
Chu Duật Lễ ở trước mặt cô ta giống như một pho tượng lạnh băng, khắp nơi đều toát ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Nghe thấy lời này, Quan Dĩnh có chút suy sụp lùi lại một bước. Cô ta nhìn Chu Duật Lễ định đi sang bên kia đường, bàn tay buông thõng bên người chợt nắm chặt lại.
Quan Dĩnh vẫn không nhịn được mà hơi cao giọng hỏi lại: "Anh và cô ta mới gặp nhau vài lần? Dựa vào cái gì chứ?"
Mặt Chu Duật Lễ không biểu cảm đi vòng qua Quan Dĩnh, giọng nói lạnh lùng: "Cô không có tư cách hỏi câu này."
Câu cuối cùng này giống như một cây búa tạ giáng xuống tim cô ta, sắc mặt Quan Dĩnh lập tức tái nhợt đứng im tại chỗ.
Nhưng cô ta cũng không phải là người mặt dày đến mức đó, cô ta nhanh chóng đưa tay lau khóe mắt, lạnh mặt quay người rời đi ngay lập tức, bỏ lại một câu nói đầy ẩn ý: "Chu Duật Lễ, tôi sẽ chống mắt lên xem."
Chu Duật Lễ không để ý đến Quan Dĩnh nữa, chỉ là khi anh quay lại nhìn về phía quán ăn bên kia đường, vị trí mà Lạc Thi vừa ngồi đã không còn ai.
Chu Duật Lễ nhíu mày, lấy điện thoại ra gửi cho Lạc Thi một tin nhắn: [Đi rồi à?]
Nhưng qua vài phút, cô vẫn không trả lời.
Chu Duật Lễ cúi mắt, đôi mày anh dần phủ một lớp băng sương.
… Đây có được tính là tai bay vạ gió không?
Sắc mặt Chu Duật Lễ càng lúc càng khó coi, ngay sau đó trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Hứa Đình Thâm.
Hứa Đình Thâm kéo dài một lúc lâu mới bắt máy, có chút chột dạ hỏi: "Sao vậy, tôi sắp trễ hẹn với Chu Văn Huệ rồi, cậu gọi cho tôi lúc này làm gì?"
"Cậu nói xem?" Chu Duật Lễ lạnh giọng hỏi.
Hứa Đình Thâm bất đắc dĩ giải thích: "Là Quan Dĩnh nhờ một người bạn khác của tôi hỏi tôi đang ở đâu, tôi đâu biết là cô ta muốn hỏi tung tích của cậu. Hơn nữa nếu tôi thật sự bán đứng cậu thì tôi đã kiếm bộn tiền rồi, đúng không?"
"Không có lần sau."
Hứa Đình Thâm nghe thấy giọng điệu của anh có chút tổn thương, kinh ngạc nói: "Này, không phải chứ? Cậu vì Quan Dĩnh mà giận tôi sao? Còn là anh em không vậy? Trọng sắc khinh bạn à!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!