Chương 14: (Vô Đề)

Lần hẹn hò đầu tiên của Lạc Thi và Chu Duật Lễ kết thúc bằng mấy cái hắt xì đột ngột của cô.

Chu Duật Lễ đưa cô về đến tận cửa, có vẻ như anh muốn đợi cô vào nhà rồi mới rời đi.

Lạc Thi không ngờ thời gian lại trôi nhanh đến vậy. Cô đã đắn đo rất lâu, không biết có nên cứ thế này mà vào nhà hay không.

Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn không thể chiến thắng.

Cô ngước mặt lên nhìn Chu Duật Lễ, khẽ nói: "Hôm nay…"

Chỉ là cô chưa kịp nói hết, Chu Duật Lễ đã nhướng mày, cắt lời cô: "Lại định cảm ơn tôi à?"

… Sao anh biết?

Nhưng ngoài lời cảm ơn, cô vẫn còn điều muốn nói.

"… Không hẳn ạ." Lạc Thi mím môi, có chút thất vọng lắc đầu. Chu Duật Lễ cúi mắt nhìn cô, dường như vô cùng kiên nhẫn, "Vậy là còn lời khác muốn nói với tôi sao?"

"Vâng." Lạc Thi lí nhí, "Lúc ăn cơm, anh nói lần sau để tôi dẫn anh đến một nhà hàng khác, tôi biết một quán ăn Trung Quốc rất ngon! Chúng ta…"

Nói đến đây, giọng Lạc Thi đã có chút run rẩy, trở nên ngập ngừng, "Chúng ta…"

— Lần sau chúng ta có thể đi cùng nhau nữa không?

Nhưng nửa câu cuối cùng lại chẳng tài nào nói ra được.

Lạc Thi có chút sốt ruột.

Ánh mắt Chu Duật Lễ vẫn luôn dừng trên người cô, bỗng nhiên lên tiếng: "Lần sau đi."

Đôi mắt Lạc Thi chợt sáng lên, "Thật sao ạ?"

"Ừ." Chu Duật Lễ cười rất nhẹ, "Đi quán mà em nói, hoặc là em đến chỗ tôi, tôi nấu cho em ăn."

Không biết có phải là ảo giác của Lạc Thi không, cô có cảm giác khi Chu Duật Lễ nói những lời này, anh đã cố tình dịu giọng đi.

Sau khi tạm biệt anh, Lạc Thi đóng cửa lại, dựa vào sau cánh cửa, cô vẫn còn chưa hoàn hồn.

Vừa rồi cô suýt chút nữa lại hỏi anh, lần sau là khi nào?

Nhưng lại cảm thấy như vậy có phải là cô không dè dặt không?

Ngoài nỗi băn khoăn này, Lạc Thi lại nghĩ đến bức tường họ đã đi qua. Câu nói của Chu Duật Lễ đã làm cô bối rối suốt cả chặng đường.

Cô nhanh chóng mở điện thoại tìm kiếm hai từ khóa "đồi Montmartre" và "tường". Sau khi nhìn thấy vài bài đăng hiện ra, cô mới phát hiện nơi mà mình và Chu Duật Lễ vừa đi qua là đâu.

Đó là một trong những điểm check

-in nổi tiếng của đồi Montmartre, bức tường Tình Yêu.

Cô nhấn vào bức ảnh chụp toàn bộ bức tường của một cư dân mạng, phóng to ra xem kỹ, và tìm thấy ba chữ Hán phồn thể viết dọc ở góc trái nhất —

Tôi

Yêu

Em

Lạc Thi lập tức có chút hối hận mà nhắm mắt lại. Hóa ra trên bức tường đó có rất nhiều ngôn ngữ của các quốc gia, nhưng tất cả đều viết cùng một câu, cùng một ý nghĩa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!