Chương 13: (Vô Đề)

Dường như Chu Duật Lễ đã quá quen thuộc với việc bị xin phương thức liên lạc, anh thản nhiên như không nói một câu: "Tôi không chơi bóng với con gái."

Vừa dứt lời, Chu Duật Lễ đeo túi vợt lên, sải bước chân dài rời đi ngay lập tức, hoàn toàn không cho cô gái kia một chút cơ hội phản ứng nào.

Hứa Đình Thâm nhìn cô gái đang cầm điện thoại sững sờ tại chỗ, nghe thấy cô còn không cam lòng mà gọi theo bóng lưng Chu Duật Lễ một câu: "Chờ đã, vậy kết bạn thôi cũng không được sao?"

Kết quả người kia giống như không nghe thấy, không thèm quay đầu lại mà rời đi.

Hứa Đình Thâm "chậc" một tiếng, tốt bụng lên tiếng an ủi: "Đừng buồn nhé cô gái, đây là lý do tương đối lịch sự của cậu ấy rồi đấy."

Tương đối lịch sự?

Cô gái nghe xong liếc Hứa Đình Thâm một cái: "Câu đó là có ý gì?"

"Không có gì." Hứa Đình Thâm bí ẩn cười một chút, không nói nhiều, rất nhanh lại hỏi một câu: "Cô không cảm thấy cậu ấy đẹp trai như vậy, vừa nhìn đã giống kiểu tra nam vừa đẹp trai vừa đa tình sao?"

Cô gái nghe xong khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua anh ta vài lần, trước khi rời đi ném lại một câu: "Vậy à? Tôi thấy anh giống hơn đấy."

Hứa Đình Thâm: "…"

Anh ta nhìn bóng lưng cool ngầu của cô gái, không nhịn được mà chửi thầm: Mấy cô em bây giờ sao vậy nhỉ, đều thích kiểu lạnh lùng như Chu Duật Lễ à?

Chu Duật Lễ đến rất đúng giờ, vừa tròn mười lăm phút.

Lạc Thi xách theo hộp đàn đứng ở cửa, nhìn chiếc siêu xe trông như một chiến binh bóng đêm kia lại lần nữa dừng lại trước mặt mình. Chu Duật Lễ mở cửa xe đi về phía cô.

Anh không mặc chiếc áo khoác gió buổi sáng, mà đã thay một bộ đồ thể thao màu đen.

Không thể không nói, vóc dáng của anh thật sự rất đẹp, vai rộng eo thon, thân hình cao ráo. Anh còn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh lúc này, nhưng cả người anh trông rất tùy ý mà lười biếng.

Chu Duật Lễ đứng yên trước mặt cô, hỏi: "Chờ lâu chưa?"

"Chưa ạ, tôi vừa ra thì anh tới." Lạc Thi tò mò hỏi, "Anh đi vận động à?"

"Ừm, đánh tennis với bạn. Là người ở quán bar đó, em gặp rồi."

"A? Người nào vậy ạ?"

Chu Duật Lễ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh nhếch môi dưới: "Không có gì, không quan trọng, đi thôi."

Lạc Thi cho rằng Chu Duật Lễ nói đến đón cô, chỉ là tiện đường đưa cô về nhà.

Không ngờ xe của Chu Duật Lễ lại chạy một mạch đến đồi Montmartre, đưa cô đến một nhà hàng Pháp. Nhà hàng này có điểm đánh giá trên Google rất cao, trước đây Lạc Thi có lướt thấy rồi.

Vừa bước vào nhà hàng, Lạc Thi đã cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhà hàng này ngày thường yêu cầu phải đặt trước, giờ này lại đúng là giờ cao điểm ăn tối, nhưng hiện tại trong tiệm lại không có một người khách nào.

Rõ ràng vừa rồi trên đường phố vẫn còn rất đông người qua lại.

Lạc Thi đang nghi hoặc xuất thần, Chu Duật Lễ ở phía trước không biết vì sao đột nhiên dừng lại, cô cứ thế bất ngờ đâm sầm vào tấm lưng rộng lớn của anh.

Một cơn đau ập đến, cảm giác va vào mũi đó khó mà miêu tả được. Trước đây cô cũng từng bị điện thoại rơi vào mặt mấy lần khi nằm trên giường chơi, mỗi lần đều phải mất một lúc lâu mới hết đau.

Nhận ra sự khác thường phía sau, Chu Duật Lễ xoay người lại nhìn cô: "Sao vậy?"

"Không, không có gì, tôi không cẩn thận đụng phải anh." Lạc Thi vội vàng lắc lắc đầu.

"Tôi xem nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!