Chương 12: (Vô Đề)

Gương mặt Lạc Thi vẫn giữ một nụ cười ngọt ngào nhưng có phần cứng đờ, trong đầu cô nhanh chóng suy nghĩ, tại sao anh lại hỏi ngược lại cô như vậy.

Tại sao cô lại nhìn anh, chẳng lẽ anh không biết sao?

Chẳng lẽ muốn cô trả lời:

—— Bởi vì anh đẹp trai?

—— Hay là, tôi thích ngắm anh?

Một lúc lâu sau, cô thử đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo tay áo khoác của anh, giọng lí nhí: "…Cái kia."

"Cái nào?" Ánh mắt Chu Duật Lễ dừng lại trên đầu ngón tay trắng xanh của cô gái, anh không động đậy, chỉ cúi xuống nhìn cô.

Lạc Thi vội vàng thu tay lại, có chút e thẹn mà chớp chớp mắt, thành thật hỏi anh: "…Tập nhạc của tôi, có thể trả lại cho tôi được không?"

"…"

Chu Duật Lễ còn tưởng cô định nói điều gì kinh thiên động địa, cúi đầu nhìn, mới phát hiện anh vẫn còn đang cầm đồ của người ta.

Hóa ra chỉ vì cái này.

Anh đưa đồ cho Lạc Thi, thấy cô buông tay áo mình ra, anh thu hồi tầm mắt, giọng nhàn nhạt: "Lạc Thi."

"Anh gọi tôi ạ?" Lạc Thi sững sờ một chút.

Chu Duật Lễ lười biếng cười khẽ hỏi lại: "…Chứ còn ai nữa?"

Đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi tên mình.

Nhưng rõ ràng giọng anh bình thản như vậy, sao cô lại cảm thấy hai chữ này từ miệng anh đọc ra lại dễ nghe đến thế?

Lạc Thi lập tức như bị thầy giáo gọi tên lúc đi học, nghiêm trang đứng thẳng người, giọng mềm mại hỏi: "Sao vậy ạ?"

"Luyện xong thì nhắn tin cho tôi."

Chu Duật Lễ nói xong câu đó lập tức xoay người rời đi.

Cho đến khi chiếc siêu xe biến mất khỏi tầm mắt, Lạc Thi mới ngơ ngác xoay người, quẹt thẻ an ninh mở cửa kính.

Cặp chị em song sinh trong ban nhạc chơi khá thân với cô đang đứng cách đó không xa, cả hai đều nhìn cô với vẻ mặt hóng hớt.

Lạc Thi thấy họ, chần chừ một chút: "Sao hai cậu lại đứng ở đây?"

Trong cặp song sinh, em gái tên là Thành Nhạc, chị gái tên là Thành Thơ.

Thành Nhạc chủ động nhận lấy hộp đàn trong tay cô, kéo tay cô hóng chuyện hỏi: "Vốn còn tưởng cậu đến muộn, anh chàng đẹp trai vừa đưa cậu tới là ai vậy?"

"Yêu đương à? Bạn trai?" Thành Thơ cũng hỏi theo.

Lạc Thi đỏ mặt giải thích: "Không phải bạn trai đâu."

Thành Nhạc: "Vậy là thanh mai trúc mã mà cậu nói à?"

"…Cũng không phải." Lạc Thi lắc đầu.

Thành Nhạc: "Vậy cậu nói đi, rốt cuộc là ai!"

Lạc Thi cuống quýt xách hộp đàn đi vào trong: "…Không nói với các cậu đâu, mau đi luyện đàn đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!