Chương 11: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau.

"—— Xong rồi, xong rồi, xong rồi! Muộn mất rồi!"

Lạc Thi vội vàng rút phích cắm máy uốn tóc, hoảng loạn đẩy cửa phòng ngủ chạy ra. Hôm nay cô mặc một chiếc áo hoodie màu đen bên ngoài một chiếc váy ren kiểu Pháp màu trắng. Mái tóc đen dài như thác nước xõa đến tận eo, mỗi lọn tóc được uốn cong một cách tinh xảo và hoàn mỹ. Lạc Thi có một chấp niệm đặc biệt với mái tóc xoăn này, nên mỗi lần ra ngoài cô phải mất rất nhiều thời gian để sửa soạn.

Thấy sắp trễ giờ, Lạc Thi cuống quýt chạy ra phòng khách vơ lấy tập nhạc trên sô pha, rồi lại đeo hộp đàn lên lưng. Móc treo trang trí trên hộp đàn cũng lắc lư theo từng động tác của cô. Lạc Thi vội vàng đi một đôi bốt cao cổ màu đen rồi lao ra cửa.

Cửa thang máy ở cách đó không xa đang từ từ khép lại. Lạc Thi thấy vậy vội vàng chạy tới, nhanh chóng bấm nút hai lần.

Vẫn không kịp.

Lạc Thi đeo hộp đàn suýt nữa thì hét lên, đành phải chuyển sang chạy bộ xuống cầu thang.

Ngay khoảnh khắc cô xoay người.

—— "Ting."

Cửa thang máy lại một lần nữa mở ra.

Bước chân vừa bước xuống một bậc thang của Lạc Thi dừng lại. Cô vịn vào lan can cầu thang quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia.

Chu Duật Lễ đứng trong thang máy, đưa tay gỡ chiếc tai nghe trên đầu xuống, anh cúi xuống nhìn cô, giọng nói thanh lãnh lười biếng: "Không vào à?"

"…"

Lạc Thi khó mà miêu tả được cảm giác của cô lúc này.

Cô rất nhanh đã hoàn hồn, ngay sau đó không chút do dự, quay người trở lại đi về phía Chu Duật Lễ.

Cửa thang máy lại lần nữa từ từ khép lại, thang máy đi xuống.

Lạc Thi cúi đầu đứng bên cạnh Chu Duật Lễ, có chút gượng gạo mà siết chặt quai đeo hộp đàn, cô bất giác dùng đuôi mắt đánh giá bóng dáng cao lớn bên cạnh.

Chu Duật Lễ nhìn thẳng vào màn hình điện tử phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt nhìn trộm của cô.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác gió Arc"teryx màu đen, khóa kéo kéo lên tận cùng, trên cổ đeo một chiếc tai nghe over

-ear Airpods Max màu bạc.

Toàn bộ trang phục vừa thoải mái vừa lười biếng, cộng thêm chiều cao vượt trội của anh, cả người anh giống như một móc treo quần áo di động.

Hôm nay giày của Lạc Thi cũng có gót cao mấy centimet, nhưng cũng chỉ mới đến vai anh, đứng bên cạnh anh có một cảm giác áp bức vô hình.

Thang máy xuống hai tầng lại dừng lại.

Giờ này có rất nhiều người đi thang máy, không gian thang máy dần trở nên có chút chật chội. Từng người đi làm chen vào, gần như toàn là người nước ngoài.

Lạc Thi có chút ngượng ngùng mà lùi lại từng chút một. Lúc cô ngửi thấy mùi hương gỗ tuyết tùng thanh mát có phần xa cách trên người anh, cô mới nhận ra mình lúc này cách anh gần đến mức nào. Chỉ khoảng nửa nắm tay.

Thang máy đến tầng một, những người khác đều đi ra ngoài, trong thang máy chỉ còn lại hai người họ. Ngay khoảnh khắc Lạc Thi sắp bước ra khỏi thang máy, Chu Duật Lễ lại lần nữa lên tiếng gọi cô lại.

Anh hỏi cô ngắn gọn: "Vội lắm à?"

"Vâng." Lạc Thi mím môi gật gật đầu.

Chu Duật Lễ thờ ơ lấy chìa khóa xe từ trong túi ra: "Đi thôi, tôi đưa em đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!