Tôi gật đầu, nhìn Hoàng Lâm:
"Tôi tin anh ấy."
Mặt Hoàng Lâm sầm xuống, đột nhiên bước đến cạnh cái thang.
"Chứng cứ bày ngay trước mặt, tôi xem cô còn chối được nữa không."
Tự dưng trong lòng tôi dâng lên một cảm giác chẳng lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Hoàng Lâm đẩy mạnh cái thang.
"RẦM!" — Đặng Lâm từ sau rèm cửa rơi bịch xuống đất.
Tôi và Hà Siêu trợn tròn mắt, ngớ người.
9
"Hồi nãy ở dưới lầu, tôi thấy anh ta hôn người đàn ông kia!"
Hoàng Lâm nhìn tôi như một chú chó nhỏ đang chờ chủ khen thưởng.
Nếu phía sau có cái đuôi, chắc giờ này nó đã vẫy tít mù rồi.
Hà Siêu kinh hô một tiếng, lao qua kiểm tra tình trạng của Đặng Lâm.
Tôi tối sầm mặt lại, kéo Hoàng Lâm ra hành lang.
Anh ta vẫn thao thao bất tuyệt:
"Lâm Uyển, tôi nói thật với cô, loại đàn ông không có đạo đức như vậy không thể giữ được đâu.
Đàn ông tốt ngoài kia còn đầy, tôi khuyên cô nên mở mắt nhìn kỹ lại…"
Tôi tức tối đẩy anh ấy dựa vào tường, hạ giọng:
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?!"
Anh ta tỏ vẻ ấm ức:
"Hắn đối xử với em như vậy, em không chia tay mà còn chạy đến trách móc tôi…"
Tôi bất ngờ sững lại khi chạm phải ánh mắt ướt át ấy.
Ngay lúc đó, những dòng bình luận (danmaku) quen thuộc lại xuất hiện:
[Cái gì vậy trời? Nam chính không phải là tổng tài lạnh lùng sao? Sao lại thành chó nhỏ đáng thương thế này?!]
[Mà thôi, tôi thích kiểu này hơn! Trời ơi cái ánh mắt kìa! Nữ phụ này đúng là sống sướng thật!]
[CP có thể độc lạ nhưng đừng có đi sai đường! Nam chính vẫn còn mất trí nhớ đó mấy bà!]
Tôi sực tỉnh.
Đúng vậy, Hoàng Lâm như vậy là vì anh ta mất trí nhớ.
Trong đầu tôi lại hiện lên cảnh anh ta thờ ơ ném thư tình của tôi vào thùng rác.
— Đó mới là Hoàng Lâm thật sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!