Hạ bán âm khí thủy, tí nhiên vân cảnh thu. Khi tình trạng hỗn loạn trong và ngoài Bách Nạp do thay đổi lãnh đạo lắng xuống, vết khâu trên cánh tay trái của Sầm Lộ Bạch đã có thể cắt chỉ, lễ Thất Tịch mỗi năm một lần cũng đang đến gần.
Số ngày trong kỳ nghỉ hè của Khương Chiếu Tuyết sắp hết. Sầm Lộ Bạch đề nghị tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi cuối cùng trong thời sinh viên của nàng để cùng đi nghỉ mát khuây khỏa, đương nhiên Khương Chiếu Tuyết không phản đối.
Vì cuộc hôn nhân ba năm qua là giả, nên có rất nhiều chuyện, cô có tâm nhưng không có lập trường. Tiếp xúc với bố mẹ Khương Chiếu Tuyết, cũng chưa đủ quan tâm, nên Sầm Lộ Bạch cố tình muốn đưa Khương Hưng và Tôn Thanh – hai thế hệ cùng nhau đi du lịch, củng cố mối quan hệ gia đình. Nhưng Khương Hưng và Tôn Thanh đều rất khách sáo, không chịu trở thành bóng đèn của giới trẻ, từ chối bằng mọi cách có thể.
Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch không còn cách nào khác ngoài việc thỏa hiệp, nương theo nguyện vọng của họ, đăng ký một chuyến du lịch theo đoàn, bốn người tách riêng thành hai chuyến đi ——Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch đáp chuyến bay đến nước A để nghi dưỡng.
Đối với tuyến đường đến quốc gia A này, vì lý do công việc, Sầm Lộ Bạch đã đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần trong mười năm qua. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ đối với cô không có gì mới lạ, nhưng đây là lần đầu tiên cô không buồn ngủ, không muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô ghé mắt nhìn Khương Chiếu Tuyết giữa tiếng máy bay cất cánh.
Khương Chiếu Tuyết rất thoải mái. Nàng nghịch máy tính bảng và tai nghe, chuẩn bị xem một bộ phim tài liệu nhân văn với cô sau khi máy bay tiến vào tầng bình lưu. Vẻ mặt điềm tĩnh và dịu dàng của nàng là điều mà Sầm Lộ Bạch quan tâm nhất khi bắt đầu con đường đầy hy vọng này vào năm đó, và đó cũng là bộ dáng mà Sầm Lộ Bạch muốn quên nhất khi cô về từ con đường đầy đau thương này vào năm đó.
Chính vào giờ phút này, đời này kiếp này, đã cho phép cô có được bộ dáng ấy.
Ý cười chợt ánh trên khóe môi Sầm Lộ Bạch, thoải mái, thực nhẹ, thực đạm.
Khương Chiếu Tuyết bắt được rồi.
"Chị cười gì đấy?" Nàng nhẹ nhàng đưa tai nghe vào tai Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch che giấu: "Không có gì."
Khương Chiếu Tuyết nhìn cô chằm chằm, chớp chớp mắt, giọng điệu bất giác có chút mê hoặc và uy hiếp:" Chị chắc chứ?"
Rõ ràng là dáng vẻ không tin.
Sầm Lộ Bạch càng ngày càng thích sự tự nhiên, thoải mái chỉ bộc lộ trước mặt cô của nàng. Cô véo nhẹ mũi nàng và đầu hàng:" Chị nhớ lại tâm trạng khi bay trên cung đường này năm đó."
"Năm đó?" Khương Chiếu Tuyết nghi hoặc, sau đó đã nhanh chóng nghĩ đến điều gì. Lúc phản ứng lại, nụ cười cũng đã nhạt đi.
Nàng nghĩ đến cảnh hoang vắng và khổ sở biết bao khi Sầm Lộ Bạch trở về sau bao khó khăn và biết rằng đã có người ở bên cạnh nàng.
Nàng ngập ngừng, nét mặt lộ ra chút bất lực.
Sầm Lộ Bạch nhận ra điều này, cô khẽ cười và giải thích cùng nàng:"Sau này chị sẽ không nhớ nữa."
Khương Chiếu Tuyết cắn môi:"Vâng?"
Sầm Lộ Bạch nói: "Cũng giống như trò chơi mà chúng ta đã chơi cùng nhau trước đây vậy. Sau khi có điểm lưu mới, điểm lưu cũ sẽ bị ghi đè. Sau ngày hôm nay, tất cả những gì mà chị có thể nhớ là hôm nay, em đã cùng chị đi trên con đường này như thế nào."
Cách đây một thời gian, để phục hồi chức năng tay trái của Sầm Lộ Bạch, cả hai thỉnh thoảng cùng nhau chơi một số trò chơi gamepad thông thường khi rảnh rỗi.
Ngụy biện, căn bản không giống nhau mà?
Khương Chiếu Tuyết bật cười, nhưng cũng không phản bác. Trái tim nàng run rẩy, đặt cằm lên vai Sầm Lộ Bạch. Sầm Lộ Bạch mỉm cười, dùng mặt cọ cọ trán nàng.
Ánh sáng nhạt nhòa từ cửa sổ chiếu vào, khiến gương mặt Sầm Lộ Bạch vừa nhu hòa vừa thánh thiện. Khương Chiếu Tuyết cầm lòng chẳng đặng, ngẩng đầu hôn lên chiếc cằm xinh đẹp của cô, gỡ tai nghe ra và thì thầm vào tai cô:" Em yêu chị."
Giọng nói rất nhỏ, rất nhẹ, tràn đầy yêu thương cùng xót xa.
Cõi lòng Sầm Lộ Bạch tê dại, độ cong nơi khóe môi ngày càng sâu hơn.
"Ừm." Cô đầy bình tĩnh, đầy lạnh lùng tiếp nhận lời tỏ tình này.
Khương Chiếu Tuyết thoáng kinh ngạc, hơi nhích người ra xa, giả vờ bất mãn liếc cô, rồi lại phát hiện vành tai trắng nõn của cô thoáng đỏ lên, rõ ràng không phải không động lòng.
Chà, người phụ nữ hư hỏng giỏi giả vờ này, giữ chút thể diện cho cô vậy. Khương Chiếu Tuyết cong môi cười khẽ, không so đo với cô nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!