"Bọn họ...! hẳn là đang trong giai đoạn ái muội thì phải?" Khương Chiếu Tuyết cúi đầu khuấy nước đá trong ly m, cố gắng bình tĩnh lại.
Dung Trĩ mở miệng chuẩn bị nói chuyện rồi lại nhìn nàng, có chút kỳ quái:" Tại sao tôi hỏi đến bạn của cậu, nhưng trông cậu lại ngượng ngùng, nhộn nhạo như vậy thế?"
"Nói thật đi." Cô ấy nói đùa:" Người bạn đấy thực sự không phải cậu đấy chứ?"
Biểu hiện của Khương Chiếu Tuyết thực sự rất bất thường.
Khương Chiếu Tuyết:"..." Sống lưng lập tức cứng đờ.
Con người thật sự không thể nói dối, nói dối tương đương với việc sớm hay muộn gì cũng tự đào hố chôn mình trong đấy.
Nàng rầu rĩ hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh biểu hiện một cách bình thường nhất, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Dung Trĩ, giả vờ không nói nên lời.
Dung Trĩ đầu hàng, cười hì hì nói:" Đùa thôi, đùa thôi mà."
Khương Chiếu Tuyết chột dạ, dỗi cô ấy.
Dung Trĩ không nhận thấy điều gì bất thường, hỏi han:" Vậy bạn của cậu muốn tiến đến sao?"
Khương Chiếu Tuyết do dự:" Vẫn chưa đâu."
Nàng rũ mi mắt, do dự một lúc rồi nói:" Tôi...! Tôi nghe bạn của mình kể lại rằng, cô ấy cảm thấy có lẽ đối phương chưa sẵn sàng tiến vào một mối quan hệ.
Nếu không, dựa theo tính cách của đối phương, chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng, uyển chuyển như hiện tại rồi."
Trong ấn tượng của nàng, Sầm Lộ Bạch luôn là người tự tin, điềm tĩnh và dứt khoát.
Ngay khi cô ngỏ lời cầu hôn người chỉ vừa gặp mặt vài lần như nàng, cô vẫn xem việc ấy như lẽ thường tình, đã được dự định trước.
Nàng không chắc liệu việc Sầm Lộ Bạch không xác định có phải vì cô vẫn còn đang ngẫm lại hay không.
Suy cho cùng, cô là người đã từng nói rằng không cần yêu và cũng không có thời gian để yêu.
Dung Trĩ trông giống như một bậc thầy về cảm xúc, trầm ngâm:" Trong lúc cho nhau tiếp xúc, thử lòng lẫn nhau, nếu mơ hồ một khoảng thời gian sẽ là chuyện bình thường.
Rốt cuộc thì ai cũng không phải con giun trong bụng ai để có thể xác định rõ ràng suy nghĩ của đối phương.
Nhưng mà..." Cô ấy nhắc nhở:" Đúng là không thể mập mờ quá lâu, nếu chỉ mập mờ mà không xác nhận mối quan hệ thì sẽ có chút không bình thường đấy."
"Ừm?"
Dung Trĩ cau mày:" Có khả năng người đó chỉ là một ả cặn bã, chỉ biết tán tỉnh mà không chịu cưới, là tra nữ chỉ thích hưởng thụ cảm giác mơ hồ thôi."
Khương Chiếu Tuyết thoáng giật mình, lập tức muốn bật cười.
Nàng luôn cảm thấy rất khó để đặt từ cặn bã lên người một Sầm Lộ Bạch đàng hoàng và ngay thẳng như vậy.
Nàng lắc đầu và nói với Dung Trĩ:" Cô ấy không phải là loại người này."
Ngay cả khi Sầm Lộ Bạch không đứng ở vị trí cao như hiện tại, chỉ bằng ngoại hình của cô, một khi cô muốn, những người theo đuổi cô có thể xếp hàng dài đến hết Bắc Thành.
Cô không cần phải dựa vào sự mơ hồ để có được cảm giác tồn tại và thỏa mãn.
Dung Trĩ bĩu môi, không tỏ ý kiến.
Dù gì cũng là chuyện của người khác nên cô ấy không muốn suy đoán lung tung.
Đàm Thù Như bảo muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ cho tôi, chị ấy cũng muốn mời cậu và vợ yêu của cậu cùng dùng bữa, có được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!