Mười ngón tay đan vào nhauMột đêm đầy những giấc mơ hỗn độn.
Khương Chiếu Tuyết không nhớ được hướng phát triển cụ thể của cốt truyện, chỉ nhớ rằng trong giấc mơ, có một mảng lớn mạn châu sa hoa, còn Sầm Lộ Bạch đứng trong biển hoa, dáng người thánh thiện, quyến rũ như nữ thần Aphrodite trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, đẹp đến nao lòng người nhìn.
Dường như đang thu phục và mời mọc, khiến nàng cầm lòng chẳng đặng muốn tiến đến gần, nhưng luôn bị chặn lại bởi biển mạn châu sa hoa trải dài, không thể làm gì khác.
"Lộ Bạch..." Nàng vuốt ve những cánh hoa bất tận, kêu lên đầy bất lực và đau đớn.
Sầm Lộ Bạch không đáp lại nàng, nhưng một tiếng chuông đinh tai xuyên thẳng vào đầu đã chia cắt bầu trời ma mị, đầy quyến rũ và nguy hiểm của nàng.
Khương Chiếu Tuyết giật mình tỉnh dậy.
Trời chưa hửng sáng, bóng đêm vẫn còn mờ mịt.
Sầm Lộ Bạch nằm trên chiếc gối gần trong gang tấc, nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong veo tựa như trăng như mây.
Quyến rũ hệt như trong giấc mơ.
Khương Chiếu Tuyết sững sờ.
Trong vài giây, nàng không thể phân biệt được đây là mơ hay thực.
Sầm Lộ Bạch hé môi, khẽ mỉm cười:" Ngủ có ngon không?"
Giọng cô hơi khàn, tựa như lười biếng lúc vừa mới tỉnh dậy.
Khương Chiếu Tuyết chậm chạp tỉnh táo, vành tai nàng lập tức nóng ran, nhẹ nhàng đáp:" Ổn ạ."
Nàng lợi dụng hành động tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động để xoay người, tránh không nhìn Sầm Lộ Bạch nữa.
Gương mặt nhỏ nhăn lại, tự khiển trách chính mình.
Cũng may, mặc dù trong mơ Sầm Lô Bạch không mặc quần áo, nhưng dường như cô đã khoác một tấm sa mỏng, khiến nàng nhìn không rõ được.
Nếu không, nàng cũng không biết phải đối mặt với Sầm Lộ Bạch như thế nào.
Có vẻ như Sầm Lộ Bạch không hay biết gì, cô quan tâm:" Em gặp ác mộng sao? Trông em vẫn luôn căng thẳng."
Hành động tắt đồng hồ báo thức của Khương Chiếu Tuyết thoáng khựng lại, chột dạ.
Nàng cố gắng bình tĩnh lại, thản nhiên trả lời:" Hình như là vậy, em không nhớ rõ nữa."
"Em không nói gì kỳ quái và làm phiền đến chị chứ?" Nàng ngồi dậy, không nhìn Sầm Lộ Bạch, thản nhiên hỏi để xác nhận.
Sầm Lộ Bạch nằm nghiêng, chống cằm nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ như máu của nàng trong ánh sáng nhạt nhòa, không nói gì.
Khương Chiếu Tuyết căng thẳng, lo lắng ngoảnh lại.
Lúc này, sóng mắt của Sầm Lộ Bạch mới thoáng gợn, khẽ mỉm cười:" Không."
Khương Chiếu Tuyết do dự, Sầm Lộ Bạch lảng sang chuyện khác:" Không biết Dao Dao đã dậy chưa nữa." Cô cũng ngồi dậy và thu xếp:" Tôi gọi điện thoại hỏi một chút, em rửa mặt trước đi nhé?"
Thấy cô không mấy bận tâm, Khương Chiếu Tuyết nghĩ rằng mình thực sự không làm hành động kỳ quái nào, yên lòng đồng ý:" Vâng."
Nàng bật đèn trần, bước xuống giường, lấy bộ quần áo định thay hôm nay ra, bước vào phòng tắm để tắm rửa.
Lúc này, Sầm Lộ Bạch mới nhấc tấm chăn mỏng lên, nhìn xuống chiếc váy ngủ đã bị kéo đến nửa thắt lưng vào ban đêm và đôi chân bị quấn chặt của bản thân, ánh mắt sâu thăm thẳm, bất đắc dĩ cong môi.
Cô xuống giường, bước đến bên vali và lấy một chiếc quần lót sạch sẽ, che dưới chiếc áo khoác và quần dài mà mình định thay hôm nay, sau đó gọi điện để xác nhận xem Sầm Dao đã dậy chưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!