Chương 32: (Vô Đề)

Đau dài không bằng đau ngắnSau khi suy nghĩ cả đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy, Khương Chiếu Tuyết bị nghẹt mũi và nhức đầu, rồi phát hiện ra mình lại bị cảm.

"Tối hôm qua em đã nói chị tắm lâu quá, cẩn thận kẻo bị cảm rồi." Trong giảng đường rộng rãi và sáng sủa, Thẩm Dịch đang ngồi thở dài bên cạnh Khương Chiếu Tuyết.

Khương Chiếu Tuyết xấu hổ vì muốn xì mũi thật to ở một nơi yên tĩnh như vậy, nên nàng chỉ có thể dùng khăn giấy lau mũi, lau đến mức đỏ cả vùng da non mềm dưới mũi.

Thẩm Dịch cảm thấy khó chịu thay nàng.

"Ngại quá, có ảnh hưởng đến việc nghe giảng của bọn em không?" Khương Chiếu Tuyết nói lời xin lỗi.

Thẩm Dịch cứng họng:" Chị nói gì thế, em không giống chị, không thể nghiêm túc nghe được."

"Đúng vậy, bọn em nghe muốn ngủ luôn rồi." Đàn em bên cạnh phàn nàn, hạ giọng nói rất thấp.

Chủ đề trong cuộc trao đổi buổi sáng hoàn toàn không nằm trong trọng tâm nghiên cứu của bọn họ.

Họ chỉ đến theo yêu cầu của Hoàng Ưng Thu để điểm danh.

"Nếu lão sư quay lại kiểm tra thì tiền bối nhớ phải cứu bọn em đấy." Đàn em làm nũng.

Khương Chiếu Tuyết mỉm cười, dịu dàng đồng ý, nhưng trong lòng lại có chút trống rỗng.

Thực ra thì nàng cũng không nghe được nhiều cho lắm.

Nàng cố gắng tập trung nghe giảng như thường, nhưng đầu óc cứ vô tình trôi đi.

Lúc tỉnh lại, PPT trên bục giảng đã chuyển sang nhiều trang.

Nàng ghét trạng thái này, nhưng không thể kiểm soát được bản thân.

Đã gần mười giờ, nàng cũng dần bình tâm lại.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn bỗng dưng rung lên hai lần, báo hiệu có tin nhắn WeChat đến.

Trái tim nàng run lên, có một loại linh cảm không tài nào giải thích được, khiến bản thân bồn chồn.

Không xem nhưng cũng không nghe vào.

Cuối cùng, nàng đành đầu hàng, mở khóa điện thoại dưới gầm bàn để kiểm tra.

Quả nhiên là tin nhắn được gửi bởi Sầm Lộ Bạch.

Cô nói:" Tối nay tôi sẽ quay về Bắc Thành.

Buổi trưa em có thời gian cùng nhau dùng một bữa cơm không?"

"Cách khách sạn của em không xa, là một nhà hàng Tây Thành có tiếng."

Khoang mũi vốn đã tắc của Khương Chiếu Tuyết không thể không tắc thêm.

Nàng vốn tưởng rằng mình đã tỉnh mộng từ sáng sớm, nhưng vào giờ phút này, khi nhìn thấy tin nhắn của Sầm Lộ Bạch, nàng vẫn cảm nhận được đáy lòng mình đang mạnh mẽ dậy sóng.

Nàng không chắc rằng mình có thể đối mặt với Sầm Lộ Bạch như bình thường được hay không.

Nàng cắn môi, đánh chữ:" Ngại quá, trưa hôm nay chắc là không được rồi.

Cố vấn đã giới thiệu cho em một vài vị giáo sư, buổi trưa em phải dùng bữa với họ."

Nàng mừng vì Sầm Lộ Bạch không nhìn thấy mặt mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!