Nửa đêm, cung đường không còn dấu vết, thậm chí xe cộ cũng trở nên thưa thớt.
Khương Chiếu Tuyết cầm con dấu, nhìn chằm chằm vào hướng xe Sầm Lộ Bạch một lúc lâu, đáy lòng đầy hỗn loạn.
"Tiền bối?" Giọng nói của Thẩm Dịch truyền đến cách đây không xa.
Khương Chiếu Tuyết quay lại, Thẩm Dịch đẩy cửa xoay thủy tinh và bước ra:" Có chuyện gì vậy? Sao lại không vào trong?"
Có vẻ như cô ấy vẫn luôn đợi nàng trong khách sạn.
Khương Chiếu Tuyết bình tĩnh lại, đè nén những suy nghĩ thật thật giả giả, rối loạn và khó nắm bắt lại, lắc đầu nói:" Không có gì."
Nàng cẩn thận cất con dấu vào túi gấm, cho vào túi áo khoác và nhấc chân về phía Thẩm Dịch:" Sao em không lên đi?"
Thẩm Dịch mỉm cười đầy duyên dáng:" Em đợi chị đấy."
Cô ấy nắm chặt tay Khương Chiếu Tuyết và giải thích:" Vừa có hoa vừa có bánh, e rằng một mình chị sẽ không cầm được.
Nếu làm rơi, không phải sẽ phụ lòng chị Lộ Bạch sao?"
Ánh mắt cô ấy rơi xuống chiếc túi của Khương Chiếu Tuyết, ranh mãnh hỏi:" Vừa rồi chị cầm thứ gì trên tay đúng không?"
Khương Chiếu Tuyết không giấu giếm:" Là con dấu."
"Chà! Chị Lộ Bạch tặng à?"
Khương Chiếu Tuyết nhẹ nhàng nói:" Ừm."
Thẩm Dịch kinh ngạc cảm thán:" Chị Lộ Bạch có tâm thật đấy." Cô ấy rút đi vài phần thái độ bỡn cợt thường ngày, chân thành nói:" Đàn chị, thân làm cẩu mẹ độc thân, em thực sự ghen tị với các chị đấy."
"Khi nào em mới gặp được một người như vậy đây."
Tim Khương Chiếu Tuyết run lên.
Em ấy muốn gặp sao? Nàng cảm thấy bản thân giống như quả bong bóng đột ngột được thả bổng trong màn đêm hỗn loạn này, lơ lửng trong không trung, choáng váng, lâng lâng, run rẩy và hoảng sợ.
Luôn có cảm giác lo lắng rằng quả bóng bay sẽ nổ trong giây tiếp theo, và thế giới sẽ lại đảo lộn.
Nàng cố gắng gượng cười và an ủi:" Có lẽ đang trên đường đến đấy."
Thẩm Dịch chế nhạo:" Không thể nào.
Trong một triệu người, không bao giờ có thể gặp một người xinh đẹp, giàu có, dịu dàng và lãng mạn như chị Lộ Bạch được."
Khương Chiếu Tuyết cứng họng.
Đúng vậy, thực sự không thể chọn ra được trong một triệu người.
Cho nên, người như vậy sẽ có khả năng thích nàng sao? Trái tim vừa mới nảy lên lại chùng xuống đôi chút.
Thẩm Dịch không nhận ra.
Cô ấy vui vẻ đi cùng Khương Chiếu Tuyết vào khách sạn rồi bước đến lễ tân để nhận món quà mà Sầm Lộ Bạch đã để lại——Một bó hoa hồng rực lửa và bảy hộp dim sum Antler Hall được đóng gói tinh xảo.
"Trông nhiều quá đi." Thẩm Dịch kêu lên: "Chị Lộ Bạch mua hết các loại trong nhà hàng luôn sao?"
Khương Chiếu Tuyết cảm thấy rất có khả năng.
Nàng ôm hoa hồng đỏ, ánh mắt ướt át vô thức cong lên, quả tim như đang muốn bay lên không trung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!