Chương 20: (Vô Đề)

Sáng sớm, Khương Chiếu Tuyết tỉnh dậy cùng âm báo quen thuộc từ đồng hồ báo thức trong điện thoại.

Căn phòng vẫn mờ mịt, Sầm Lộ Bạch đã không còn ở đầu giường bên kia nữa.

Khương Chiếu Tuyết đoán rằng cô đã xuống lầu.

Nàng ngồi dậy, nhìn tấm chăn bông phẳng lì, chậm rãi nhớ lại quyết định trước khi ngủ vào đêm qua, bất tri bất giác thở dài.

Nàng mở rèm cửa tự động ra, để ánh nắng phủ lên ô cửa sổ hong khô những suy nghĩ ướt át của bản thân vào đêm qua.

Nàng thờ ơ liếc nhìn, tình cờ thấy Sầm Lộ Bạch đang ngồi đọc sách trên sân thượng.

Khương Chiếu Tuyết cau mày, đứng dậy và rời khỏi giường.

"Không lạnh sao?" Nàng mở cửa hiên, khẽ hỏi.

Sầm Lộ Bạch nghe được âm thanh và ngoảnh lại nhìn nàng.

Nụ cười nhẹ dần nở rộ trong mắt cô.

Cô đã trở về bộ dạng lầm lì như thường ngày, như thể vẻ mong manh mà Khương Chiếu Tuyết nhìn thấy đêm qua chỉ là ảo giác của riêng nàng: "Vẫn ổn."

Nàng tránh nặng tìm nhẹ:" Chị có ngủ ngon không? Hôm nay dậy sớm quá."

Nơi nào đó trong lòng Khương Chiếu Tuyết bỗng dưng chua xót.

Chắc có lẽ Sầm Lộ Bạch cũng giống như trước đây, không muốn xuống lầu một mình, nhưng cũng không muốn mở rèm hay bật đèn để làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng nên mới ra sân thượng.

Người này vẫn luôn im lặng như vậy.

Cô khẽ đáp:" Không đâu, tôi đã đặt đồng hồ báo thức."

Dường như Sầm Lộ Bạch muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Cô bật cười:" Được rồi, chúng ta thay quần áo và xuống lầu đi."

Khương Chiếu Tuyết gật đầu.

Gần như cả buổi sáng, mãi cho đến khi tài xế đưa cả hai trở về Quân Đình, hai người đều không nhắc đến việc trò chuyện tại hành lang ngắm biển vào đêm qua.

Khương Chiếu Tuyết không có ý định nhắc lại chuyện này, chỉ là nàng không cố tình đến Thư viện Quốc gia nữa, mà lại ôm laptop vào phòng làm việc như những lần trước.

Trong phòng làm việc, Sầm Lộ Bạch cũng không đến công ty.

Cô mang tai nghe Bluetooth và tham dự cuộc họp video.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại, nhìn thấy máy tính trong tay Khương Chiếu Tuyết.

Dường như cô đã thoáng sửng sốt một chút, sau đó cong cong môi, niềm vui hiện rõ trên gò má.

Cô khẽ gật đầu với Khương Chiếu Tuyết, xem như đây là sự chào đón.

Hàng mi Khương Chiếu Tuyết run run, nàng cũng mỉm cười đáp lại.

Tuy đã hiểu rõ nhưng lại không nói ra.

Cả hai đều ngầm hiểu rằng nàng đã vội vàng xóa đi vĩ tuyến 38 mà mình đã vẽ vào vài ngày trước.

Sầm Lộ Bạch là người khoan dung và rộng lượng, nên cũng không quá so đo cùng nàng.Vào ngày 16 tháng Giêng âm lịch, Dung Trĩ trở về Bắc Thành sau khi đón Tết tại quê nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!