Chương 16: (Vô Đề)

Bạn nhỏ của tôiHơi thở ấm áp lướt qua vành tai nhạy cảm, tạo ra loại cảm giác tê dại hệt như luồng điện, truyền dọc theo vành tai.

Nhịp tim Khương Chiếu Tuyết đập nhanh hơn một chút, sau đó tự nhiên di chuyển phần đầu, cách xa Sầm Lộ Bạch hơn.

Sầm Lộ Bạch vẫn thản nhiên ngồi đấy rồi bất tri bất giác gật đầu với nàng.

Khương Chiếu Tuyết nửa hiểu nửa không.

Một vòng mới lại bắt đầu.

Vẫn là Sầm Dao đùa bỡn, dẫn dắt bầu không khí trên bàn.

Lần này Khương Chiếu Tuyết đã chú ý hơn, nàng nhìn về phía Sầm Lộ Bạch theo bản năng để xem có nên ra giá đầu tiên hay không.

Sầm Lộ Bạch không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhìn nàng, không hề động viên hay ngăn cản.

Khương Chiếu Tuyết không thể tìm tòi được bất kỳ thông tin nào, nên đành phải tự làm theo ý mình, ra giá vài lần rồi chụp ảnh lại.

Cuộc đấu giá diễn ra một vòng, đến lượt Sầm Dao tung bức tranh ra.

Sầm Dao mở miệng ba hoa chích chòe khen bức tranh của cô ấy, hai chị em họ đều bị cô ấy dụ dỗ tăng giá.

Khương Chiếu Tuyết cũng do dự, nhưng không dám tăng thêm.

Sầm Dao vẫn đang quảng cáo rầm rộ, kêu gọi mọi người tiếp tục tăng giá.

Cô ấy nói rằng trên sân đã có bốn bức tranh của họa sĩ này, đợt đấu giá này cũng sẽ kết thúc sớm.

Nếu thắng được bức tranh này, nhất định lúc tổng kết sẽ thu được rất nhiều tiền.

Khương Chiếu Tuyết dao động, thoáng do dự.

Sầm Lộ Bạch bỗng dưng dùng ngón út móc lấy ngón út của Khương Chiếu Tuyết trên bàn.

Khương Chiếu Tuyết nhìn Sầm Lộ Bạch theo phản xạ có điều kiện, Sầm Lộ Bạch khẽ lắc đầu.

Khương Chiếu Tuyết đã tìm được người gánh mình, kiên định thu tay lại.

Từ ván chơi này, Khương Chiếu Tuyết đã tìm thấy một chút cảm giác của trò chơi.

Nàng không biết Sầm Lộ Bạch làm chuyện này như thế nào, nhưng cô chưa bao giờ là người về cuối.

Các nàng ngầm hiểu nhau.

Thông thường, chỉ cần Khương Chiếu Tuyết đảo mắt qua, Sầm Lộ Bạch nhìn lại, Khương Chiếu Tuyết sẽ biết rằng liệu có thể tăng giá hay không và có nên mua bức tranh này không.

Trong hai vòng đấu liên tiếp, Sầm Lộ Bạch đứng đầu và Sầm Dao xếp cuối.

Chị em họ chế giễu Sầm Dao "phong thủy thay đổi" và "việc đời tính rất thông, còn mình tính phận mình vẫn sai".

Sầm Dao chẳng buồn để ý, chỉ giả vờ ngoan ngoãn để Sầm Lộ Bạch phạt nhẹ mình.

Sầm Lộ Bạch bảo cô ấy hát bài hát thiếu nhi nào đó, nhưng Sầm Dao lại hát giống như quái vật.

Cô ấy không phải là người không có khả năng chơi, nhưng vẫn có một cảm giác ngột ngạt mơ hồ, như thể cô ấy đang bị điều khiển bởi một đôi tay vô hình.

Cô ấy cứ để ý và quan sát người chị đối diện mình, cuối cùng cũng phát hiện ra điều kỳ lạ.

"Hừ! Chị, chị thiên vị, chị ăn gian!" Sầm Dao đột nhiên mở to mắt và hét lên:" Có phải chị giúp chị dâu đếm bài không? Không được, chúng ta đổi vị trí đi, hai người không được phép nháy mắt ra hiệu nữa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!