Chương 15: (Vô Đề)

Khương lão sư dạy tôi điBầu không khí im lặng trong vài giây, sau đó mẹ Chu mới nhận ra: "Có chuyện gì vậy?"

Khương Chiếu Tuyết lấy lại tinh thần, mỉm cười.

Lúc định hỏi thêm vài câu, nàng liền nghe thấy tiếng bước chân của Sầm Lộ Bạch trên cầu thang.

"Không có gì ạ." Nàng lắc đầu, nửa đùa nửa thật nói:" Có vẻ bố chị ấy khá hung dữ."

Mẹ Chu cười đầy hiền hậu.

Khương Chiếu Tuyết tiếp tục việc gói sủi cảo, đổi chủ đề:" Mẹ Chu, mẹ thấy sủi cảo của con như thế nào?"

Mẹ Chu bị nàng cắt ngang nên quên mất một nửa những gì vừa kể.

Bà giơ ngón tay cái lên, hợp tác diễn cùng nàng:" Giống như tác phẩm nghệ thuật vậy."

Khương Chiếu Tuyết cong mắt cười.

Tiếng bước chân của Sầm Lộ Bạch ngày càng gần và dừng lại bên cạnh nàng.

Mẹ Chu dùng giọng điệu gia trưởng trêu chọc con cái để móc mỉa Sầm Lộ Bạch:" Tiểu Lộ à, con nhìn sủi cảo Tiểu Khương làm xem có giống con chút nào không?" Nói xong, bà lập tức chuyển số sủi cảo do Khương Chiếu Tuyết gói đến cạnh những vỏ bánh xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí còn bị nứt ra do Sầm Lộ Bạch làm.

Sự đối lập quá rõ ràng.

Khương Chiếu Tuyết không thể kiềm chế, cười sâu hơn, hiếm khi nhìn Sầm Lộ Bạch đầy bỡn cợt như thế này.

Bất quá Sầm Lộ Bạch chỉ liếc nhìn nàng một cái.

Khóe môi cô cũng thoáng cong lên một vòng cung nhàn nhạt, nhưng mặt lại không hề đổi sắc:" Chỉ kém hơn tôi một chút."

Khương Chiếu Tuyết:"..."

Đẳng cấp quá chênh lệch, nàng cảm thấy bị xúc phạm.

Sầm Lộ Bạch có vẻ thích thú với vẻ mặt sững sờ của nàng.

Cuối cùng, cô cũng lộ ra ý cười, ngồi xuống bên cạnh nàng và khẽ nói:" Tôi đùa đấy."

Cô vươn tay lấy một phần vỏ sủi cảo mới, đưa cho Khương Chiếu Tuyết và nhờ vả:" Khương lão sư dạy tôi đi."

Cô nở nụ cười đầy dịu dàng, giọng điệu cũng rất dễ chịu.

Khương Chiếu Tuyết nhận ra rằng cô luôn mang bộ mặt lạnh lùng, nhưng khi đôi mắt đen láy, sâu thẳm kia chăm chú nhìn vào người khác, chúng sẽ phảng phất vẻ dịu dàng và thâm tình hơn bất cứ ai.

Nàng nhướng mày nhìn vỏ sủi cảo trong tay, vành tai đã đỏ bừng từ lúc nào không biết:" Cô Khương sẽ không tùy tiện nhận học trò đâu."

Nàng cầm vỏ sủi cảo trong tay và cố gắng bình tĩnh lại.

Sầm Lộ Bạch chống cằm, dù bận rộn nhưng vẫn thong thả:" Vậy em giáo có yêu cầu gì?"

Các nàng kẻ đến người đi.

Trong mắt mẹ Chu, tất cả những việc này đều giống như cặp đôi trẻ đang tán tỉnh nhau.

Mẹ Chu hiếm khi nhìn thấy tâm trạng thoải mái đầy nhẹ nhàng của Sầm Lộ Bạch, vì thế bà không khỏi cười híp mắt.

Lúc gói xong nhân sủi cảo thì trời cũng đã tối.

Sầm Lộ Bạch đứng dậy rửa tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!