Chương 13: (Vô Đề)

Khương Chiếu Tuyết không hề nhớ về việc mình đã từng tỉnh dậy.

Không biết có phải do xã giao quá nhiều và tinh thần căng thẳng kéo dài hay không, nhưng những ngày qua, nàng luôn cảm thấy ngủ không đủ giấc.

Lúc thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Rèm cửa vẫn chưa được kéo ra, nhưng vẫn có chút ánh sáng nhạt nhòa hắt ra từ khe hở giữa hai bên rèm.

Trong ánh sáng mờ nhạt, Sầm Lộ Bạch mặc một chiếc váy ngủ và khoác áo khoác ngoài.

Cô ngồi khoanh chân trên giường, hàng mi dài rủ xuống, ngón tay thon dài, tinh tế, đường nét đầy mơ hồ và đẹp đẽ.

Khương Chiếu Tuyết chống tay ngồi dậy.

Dường như nghe thấy động tĩnh, Sầm Lộ Bạch ngoảnh lại nhìn nàng, gương mặt chất chứa ý cười nhẹ nhàng.

Cô cất lời:" Chào buổi sáng."

Khương Chiếu Tuyết cầm lấy đồng hồ đeo tay đặt tại đầu giường, đã hơn chín giờ:" Ngại quá, em dậy muộn rồi." Nàng có chút xấu hổ.

Tuy nhà họ Sầm không có quy định dậy sớm, nhưng nàng đã theo dõi thói quen nghỉ ngơi và làm việc của họ trong những ngày qua và chưa từng thấy ai thức giấc sau giờ ăn của Sầm Hán Thạch lúc 8:30.

Nhưng Sầm Lộ Bạch chỉ cười nhẹ và nói:" Không sao đâu, đừng vội."

Cô quay đầu lại, rũ mi mắt, tiếp tục duyệt thông tin trên máy tính bảng trên tay một cách chậm rãi, như thể thực sự không quan tâm đến chuyện này.

Lúc này, Khương Chiếu Tuyết mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Nàng xuống giường, bước đến phòng đồ để chọn quần áo.

Do yêu cầu của việc diễn xuất, nên nàng không thường mang hành lý vào mỗi lần trở về như người ngoài đến du lịch.

Lần đầu tiên nàng qua đêm tại trang viên Bắc Sơn, Sầm Lộ Bạch đã chủ động nhắc nhở nàng và nói rằng cô sẽ chuẩn bị mọi thứ giúp nàng.

Khương Chiếu Tuyết vốn tưởng rằng cùng lắm cô chỉ chuẩn bị một vài bộ quần áo qua loa, nhưng không ngờ cô đã âm thầm dành một nửa phòng đồ cho nàng, còn sắm cho nàng phân nửa quần áo mới cùng số đo với cô.

Tất cả mọi thứ, từ mũ đến giày, đều được đổi mới theo mùa.

Khương Chiếu Tuyết choáng váng, Sầm Lộ Bạch không hề quan tâm:" Mọi người trong nhà họ Sầm đều có thợ may riêng để chăm lo về quần áo mới qua mỗi mùa.

Em là vợ tôi, đương nhiên cũng sẽ có."

Khương Chiếu Tuyết:"..."

Được rồi, là do tầm nhìn của nàng không đủ rộng.

Nàng cẩn thận lựa chọn và phối đồ trong phòng để quần áo, không hề biết rằng Sầm Lộ Bạch cũng đã bước xuống giường, rót một cốc nước và ngắm nhìn nàng từ phía xa.

Lúc chọn xong quần áo và bước ra, nàng nhìn thấy Sầm Lộ Bạch đang nhấn rèm cửa tự động, khiến ánh sáng rực rỡ ùa vào phòng.

Tất cả sự mềm mại được giấu giếm nơi đây đều ẩn hiện trong làn sáng.

Sau khi vệ sinh cá nhân, cả hai cùng nhau xuống lầu.

Phòng khách tổ chức tiệc ở tầng dưới có rất nhiều khách khứa tán gẫu sau bữa ăn.

Sầm Hán Thạch không ở đây, chỉ có Trang Tâm Vân và dì của Sầm Lộ Bạch đang ngồi trên ghế sô pha.

Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch lịch sự hỏi họ đã ăn chưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!