Chương 8: Con mồi

Ôn Nhiễm không biết rằng trong mười mấy phút ngồi ở đó, Nhan Vọng Thư đã giúp họ giải quyết hơn nửa rắc rối.

Khi anh rời đi, ánh mắt lướt qua cô một cách hờ hững. Tuy không dừng lại lâu nhưng tim Ôn Nhiễm khẽ rung lên, ngay cả hàng mi cũng hơi run rẩy theo.

Lúc lướt qua nhau, cô hơi nghiêng người nhường đường, thoáng ngửi thấy mùi tuyết tùng dễ chịu trên người anh.

Cô tự nhủ: Đến rồi thì cứ thuận theo thôi.

Sau khi ngồi xuống, Trần Tinh trước tiên xin lỗi bà Vương, sau đó cùng bà chọn đá thô.

Ôn Nhiễm chạy tới chạy lui theo, nhưng bà Vương không tìm được viên nào vừa ý, sắc mặt cũng ngày càng khó coi.

Cuối cùng, bà rời đi trong bực bội.

Vừa mới tiễn bà Vương, Lý Uyển liền chạy đến.

Cô ấy chưa trang điểm đầy đủ, sắc mặt trông không tốt lắm nhưng vẫn tô son đỏ tươi, coi như ổn.

Không biết cô ấy đã đợi bên ngoài bao lâu.

Lý Uyển cúi người, liên tục xin lỗi: "Cô Trần, tối qua em ăn nhầm đồ, bị tiêu chảy đến kiệt sức, phải truyền dịch cả đêm trong bệnh viện."

Trần Tinh không hề tỏ ra thông cảm, giọng điệu sắc bén: "Lúc truyền dịch em bị hôn mê à?"

Bình thường Trần Tinh luôn lạnh lùng, nhưng chưa từng nổi giận. Đây là lần đầu tiên Ôn Nhiễm thấy cô ấy như vậy.

Lý Uyển cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Em… em xin lỗi. Em cứ nghĩ mình sẽ đến kịp, không ngờ đường từ bệnh viện đến công ty lại tắc kinh khủng như vậy. Em thật sự—"

"Em nghĩ em có thể đến kịp?" Một câu của Trần Tinh chặn đứng lời giải thích: "Vậy em đã làm được chưa?"

Cô ấy không muốn nghe lý do.

Vì cô không có nghĩa vụ phải lắng nghe.

Nói một cách lý trí, chốn công sở chỉ nhìn vào kết quả, không quan tâm quá trình.

Lý Uyển khựng lại, cúi đầu, nhỏ giọng nói thêm một câu xin lỗi.

Trần Tinh sắc mặt không vui, nhưng xung quanh còn có vài đồng nghiệp khác, cô không tiếp tục trách móc mà chỉ lạnh lùng nói: "Dẫn Ôn Nhiễm đi hoàn tất thủ tục nhập đá vào kho."

"Dạ, cô Trần."

Trần Tinh rời đi, Lý Uyển khẽ lau khóe mắt bằng ngón tay.

Cô bước về phía trước: "Ôn Nhiễm, lại đây, tôi hướng dẫn cô cách nhập đá vào kho".

Nhập đá vào kho nghĩa là kiểm tra lại các viên đá quý đã lấy ra khi khách hàng chọn lựa, sau đó xác nhận và đưa về kho.

Lý Uyển rất có kinh nghiệm, hướng dẫn từng bước một cách rõ ràng.

Sau khi ký xong giấy tờ, nhân viên kho nói: "Hai người đợi chút, tôi cần xác nhận lại lần nữa."

Lý Uyển gật đầu, mệt mỏi ngồi xuống vị trí ban nãy của bà Vương.

Cô từ từ cúi đầu xuống, trông như sắp khóc.

Người hiểu chuyện sẽ biết nên tránh ánh nhìn trước nước mắt của người trưởng thành, nên Ôn Nhiễm chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh chờ đợi.

Giữa lúc đó, một nhân viên tiếp tân dáng người mảnh mai lặng lẽ bước tới, thu dọn hết phần bánh ngọt và ly chén còn sót lại trên bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!