Ôn Nhiễm mải chơi quá mức, còn đang do dự có nên mở hay không, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của Nhan Vọng Thư.
Hơn nữa xung quanh có nhiều người vây lại xem náo nhiệt như vậy, làm sao cô có thể nhận ra được.
Cô chỉ cảm thấy ghế sô pha hơi lún xuống, có người ngồi xuống bên cạnh, sau đó nghe thấy giọng nói của Nhan Vọng Thư.
Cô hơi sững sờ quay đầu lại.
Ánh sáng lờ mờ trong quán bar phủ lên mọi người một lớp sắc màu mơ hồ.
Nhưng giữa không gian này, Nhan Vọng Thư lại có một cảm giác tách biệt.
Có lẽ vì anh vẫn mặc sơ mi và quần tây chỉnh tề. Dù cổ áo có cởi một cúc, anh vẫn mang dáng vẻ của một doanh nhân thành đạt. Ngay cả khi ngồi đây, anh cũng giống như đang bàn chuyện làm ăn hơn là vui chơi.
Trần Vũ không trả lời câu hỏi của Nhan Vọng Thư, chỉ liếc mắt nhìn Ôn Nhiễm với một ý vị sâu xa rồi hỏi: "Hai người quen nhau à?"
Nhan Vọng Thư lắc đầu, giọng trầm thấp có chút mê hoặc: "Không chỉ đơn thuần là quen biết."
"Oh~" Những người xung quanh lập tức hiểu ra, bắt đầu ồn ào, cười trêu chọc.
Ôn Nhiễm thật muốn đấm anh một cú, bảo anh đừng có nói linh tinh.
Nhưng cô biết nếu làm vậy, trong mắt người khác chẳng khác nào đang ve vãn, thế nên đành nhịn, quay mặt đi.
Nhan Vọng Thư nghiêng đầu, chỉ thấy cô cố ý tránh né ánh nhìn của anh.
Mái tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng nõn thanh mảnh, vành tai cong mềm mại kéo xuống đôi tai tròn nhỏ nhắn. Trên tai cô đeo một chiếc khuyên kim cương hồng phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Trong suốt, tinh khiết.
Nhan Vọng Thư khẽ nhếch môi, cười nhẹ: "Ôn Nhiễm, hỏi em mở hay không kìa?"
Ôn Nhiễm run nhẹ mí mắt, ngồi thẳng người dậy.
Cô nhìn Trần Vũ, lại nhìn chồng ly rượu trên bàn, cuối cùng nghiêng đầu nhìn Nhan Vọng Thư.
Mím môi nhẹ, chớp mắt một cái, lộ vẻ đáng thương.
Nhan Vọng Thư hiểu rõ tâm tư của cô nhưng cố tình giả vờ không biết, trêu chọc: "Sao thế?"
Ôn Nhiễm không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy giữa những người ở đây, anh là người duy nhất có thể bàn bạc được.
Hơn nữa anh lại rất thông minh.
Ôn Nhiễm giống như một đứa trẻ, dùng hai tay làm loa nhỏ che miệng, ghé sát vào Nhan Vọng Thư.
Nhan Vọng Thư nhếch môi cười, phối hợp nghiêng đầu lắng nghe.
Ôn Nhiễm hạ giọng, thì thầm: "Tôi có bốn con năm, muốn gọi tiếp, nhưng nếu gọi nữa thì sẽ thành hai mươi mốt ly rượu mất… nhưng tôi vẫn muốn đánh cược một ván."
Cô sợ người khác nghe thấy nên cúi sát lại, hơi thở nóng hổi xen lẫn chút men rượu, toàn bộ truyền thẳng vào tim Nhan Vọng Thư.
Sau khi lùi lại, đôi mắt cô sáng long lanh, nghiêm túc nhìn anh.
Nhan Vọng Thư liếc Trần Vũ một cái rồi quay sang nhìn Ôn Nhiễm, giọng điệu cưng chiều: "Muốn chơi thì cứ chơi, đừng sợ."
Ôn Nhiễm cũng không hiểu sao mình lại tự tin như vậy, liền mạnh dạn hô: "Tám con năm."
Vừa dứt lời, những người bên cạnh lập tức thêm sáu ly rượu vào bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!