Chương 44: Vượt khỏi tầm kiểm soát

Ôn Nhiễm hoảng hốt xoay người chạy vào phòng bệnh như một cách che giấu sự bối rối của mình. Cô kéo tấm rèm sau cửa lại, như thể làm vậy có thể ngăn cách mọi thứ bên ngoài.

Ổn định lại tâm trạng, Ôn Nhiễm quay sang nhìn Lý Uyển, thấy trán cô ấy lấm tấm mồ hôi.

Cô vào nhà vệ sinh làm ướt khăn, mang ra lau nhẹ trán, cổ và lòng bàn tay của Lý Uyển.

Đúng lúc này một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

Tim Ôn Nhiễm bỗng siết chặt—Nhan Vọng Thư vẫn chưa đi sao?

Nhưng cánh cửa lập tức bị đẩy ra. Là một y tá trong bộ đồng phục màu hồng.

Ôn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cô ấy đến kiểm tra tình trạng của Lý Uyển, liền bước tới nhắc nhở nhỏ nhẹ: "Cô ấy vẫn chưa tỉnh."

Nữ y tá nở một nụ cười tiêu chuẩn: "Cô Ôn, tôi đến đưa một số đồ cho cô."

Lúc này Ôn Nhiễm mới để ý, trong tay cô ấy có một chiếc giỏ nhỏ và một lọ thuốc màu vàng.

"Cô Ôn, đây là một số đồ dùng cá nhân. Nếu cô cần thêm gì cứ nói với tôi. Ngoài ra trong tủ quần áo có sẵn đồ bệnh nhân đã được khử trùng, cô có thể mặc."

Ôn Nhiễm gật đầu, nhận lấy giỏ đồ.

Liếc mắt qua, ngay cả dầu tẩy trang và đồ dưỡng da cũng có đủ.

Cô cảm ơn: "Cảm ơn cô."

Nữ y tá lại đưa lọ thuốc xịt màu vàng tới: "Đây là thuốc xịt chống nhiễm trùng. Sau khi cô rửa sạch vết thương, để khô tự nhiên rồi xịt một chút, sẽ nhanh lành hơn."

"Vết thương?" Ôn Nhiễm ngạc nhiên.

"Anh Nhan nói gót chân cô bị trầy xước."

Ôn Nhiễm theo phản xạ quay lại, nhón chân phải lên nhìn gót chân mình.

Quả thật có một vết trầy, vậy mà cô không hề để ý.

Lúc tắm cô không dám để nước chảy quá lớn, sợ làm ồn đến Lý Uyển, cũng sợ nếu cô ấy đột nhiên gọi mà mình không nghe thấy.

Dòng nước nhỏ nhẹ rơi xuống, dịu dàng xoa lên làn da.

Bất chợt Ôn Nhiễm nhớ lại những lời của Nhan Vọng Thư trong triển lãm:

—"Em muốn gì anh đều cho em."

Một người như anh lại nói ra những lời như vậy.

Lúc đó cô hoảng hốt, nên mới hỏi anh liệu có thể cho cô "Carllyle" hay không.

Cô không thực sự muốn "Carllyle", chỉ là muốn chứng minh rằng anh không thích cô đến vậy.

Cũng để anh hiểu rằng—không phải thứ gì anh cũng có thể cho cô.

Nhưng tại khách sạn, khi tổng giám đốc Đỗ vung chiếc bình sứ về phía cô, anh đã dùng cơ thể mình để che chở cho cô.

Vừa rồi anh nói đó chỉ là phản xạ tự nhiên, giọng điệu bông đùa, nhẹ tênh như đang trêu cô.

Nhưng cô hiểu, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hành động đó chỉ có thể là phản xạ tự nhiên.

Là vì thích cô nên mới bảo vệ cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!