Chương 40: Sự chiếm hữu của anh quá mức rồi

Ôn Nhiễm và những người đi cùng dù có đeo thẻ nhân viên của Carllyle nhưng khi vào cổng vẫn phải kiểm tra danh tính từng người một.

Khi xếp hàng kiểm tra danh tính, khoảng cách giữa những người trước sau được duy trì nhất định, nhưng Ôn Nhiễm vẫn cảm thấy Thi Trạch đùa cợt như vậy trong hoàn cảnh này có phần quá trớn.

Hơn nữa, chính vì chuyện này mà cô vừa bị Cố Thần hiểu lầm, suýt nữa gây ra sự cố.

Cô không vui liếc Thi Trạch một cái: "Không quen."

Nói xong cô đưa thẻ nhân viên cho nhân viên kiểm tra, lịch sự nói: "Làm phiền rồi."

Thi Trạch chẳng bận tâm đến thái độ xa cách của Ôn Nhiễm, vẫn thong thả trêu chọc: "Không quen tôi hay không quen anh ấy?"

Nhân viên sau khi kiểm tra danh tính trong hệ thống thì trả lại thẻ cho cô: "Xong rồi."

Ôn Nhiễm nhận lại thẻ, mỉm cười lịch sự với nhân viên: "Cảm ơn."

Sau đó khi quay sang Thi Trạch, sắc mặt cô lập tức lạnh nhạt: "Không quen ai cả."

Nói xong cô xoay người bước vào hội trường mà không thèm ngoái lại.

Thi Trạch chạm mũi, lẩm bẩm: "Đúng là giống như anh Nhan nói, cũng có tính khí lớn."

Trước đây khi Nhan Vọng Thư mô tả Ôn Nhiễm như vậy, Thi Trạch không tin.

Anh ta từng gặp Ôn Nhiễm hai lần, một lần ở sân bay, một lần ở cửa hàng của mình.

Cô ấy trông hiền lành, thậm chí có phần lặng lẽ, đừng nói đến cá tính, nhìn qua có vẻ là kiểu dễ bị bắt nạt, cũng vì thế mà bị đám côn đồ nhắm tới.

Nhưng chính vì chuyện Nhan Vọng Thư đích thân ra mặt giúp Ôn Nhiễm dẹp đám côn đồ kia Thi Trạch mới chắc chắn rằng anh ấy có ý với cô.

Có điều, cái ông đại gia kia lại không chịu thừa nhận.

Thi Trạch gọi điện, nhắn tin WeChat hỏi thăm nhưng Nhan Vọng Thư đều không thèm hồi âm.

Thế nên nhân chuyến công tác đến Tô Thành lần này, cuối cùng anh ta cũng tóm được Nhan Vọng Thư bằng xương bằng thịt.

Bị Thi Trạch bám lấy đến phát phiền, Nhan Vọng Thư dốc cạn ly brandy trong tay rồi ngả người lên sofa. Dưới ánh đêm nhàn nhạt, cảm xúc trong đôi mắt anh khó mà nhìn thấu.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên, có chút tự giễu: "Tỏ tình rồi, dù hơi thiếu nghiêm túc một chút nhưng cô ấy lập tức từ chối."

Thi Trạch mất một lúc mới tiêu hóa hết lời này, sau đó lắp bắp: "Nhanh… nhanh vậy sao?"

Nhan Vọng Thư không đáp.

Thi Trạch cười gượng: "Không hổ là anh Nhan của em, làm việc thật dứt khoát, có khí phách, có…"

Nhan Vọng Thư chẳng buồn nghe tiếp, khẽ nhắm mắt, yết hầu chuyển động, giọng trầm thấp mà mạnh mẽ: "Im miệng."

Thi Trạch thức thời im lặng. Một lúc sau, anh ta không cam tâm, lại hỏi: "Anh Nhan, thế rồi sao nữa?"

Anh vẫn nhắm mắt: "Sao nữa là sao?"

"Bỏ cuộc rồi?"

Nhan Vọng Thư nghiêng đầu, chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi nhạt màu đầy lạnh lùng và kiên định. Trong đó có sự ngang tàng của dã thú, cũng có nét kiêu ngạo bẩm sinh, anh hỏi ngược lại: "Bỏ cuộc?"

Thi Trạch lập tức bật cười, phụ họa: "Đúng! Trong từ điển của anh, chưa bao giờ có hai chữ đó!"

Nói xong anh ta xoay người, thảnh thơi nhấp hai ngụm rượu, nghĩ bụng: Cái cây vạn tuế này nở hoa rồi, phải được dạy dỗ một trận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!