Ôn Nhiễm xoay người lại, nhìn thấy Nhan Vọng Thư đang đứng không xa.
Trong bữa tiệc xa hoa lộng lẫy, sắc mặt anh trầm lặng, ngay cả đôi mắt sáng màu cũng mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.
Biểu cảm ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát.
Ôn Nhiễm cảm thấy có lẽ mình nhìn nhầm.
Nhưng thứ khiến cô rối bời hơn chính là câu nói đầy ẩn ý kia.
— Định cướp người của tôi à?
Người của tôi!!!
Nhan Vọng Thư bước đến, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt: "Tổng giám đốc Đỗ thật khó tìm, đến nửa ngày rồi giờ tôi mới gặp được."
"Tổng giám đốc Nhan đùa rồi." Tổng giám đốc Đỗ nghiêng người gọi phục vụ, lấy hai ly rượu mới, đưa một ly cho Nhan Vọng Thư: "Phải rồi, nghe nói mấy hôm trước chị gái cậu phải nhập viện giữa đêm, tình hình ổn không?"
Nhan Vọng Thư không rõ ông ta nghe tin từ đâu, dù tin tức đã được phong tỏa kỹ càng.
Nhưng vẻ mặt anh chẳng có chút dao động nào, bình thản nhận lấy ly rượu: "Chỉ là nôn quá nhiều thôi, cảm ơn tổng giám đốc Đỗ đã quan tâm."
"Đã hợp tác với chị gái cậu nhiều năm, chuyện này là điều nên làm."
Hai người mang tâm tư riêng chạm nhẹ ly rượu, nhấp một ngụm.
Tổng giám đốc Đỗ vừa rời ly rượu khỏi môi, ánh mắt liền dừng lại trên người Ôn Nhiễm: "Tổng giám đốc Nhan, cô gái này làm việc ở "Carllyle" sao?"
Nhan Vọng Thư gật đầu, không phủ nhận.
Tổng giám đốc Đỗ nhích lại gần hơn: "Tổng giám đốc Nhan có thể nhịn đau nhường lại cho tôi không?"
Nhan Vọng Thư khẽ cúi đầu cười, sải bước đến bên cạnh Ôn Nhiễm: "Chỉ là một cô nhóc thôi, chẳng biết làm gì cả, sợ rằng sẽ gây thêm rắc rối cho tổng giám đốc Đỗ."
Nói xong anh ta khẽ đặt tay lên lưng Ôn Nhiễm, cúi sát bên má cô.
Hơi thở anh lướt qua vành tai cô, giọng nói đầy thân mật: "Dạ dày không tốt mà? Đừng ăn nhiều bánh ngọt quá."
Khoảng cách gần gũi như vậy, động tác thân mật như vậy, lời nói cũng đầy ẩn ý…
Mặt Ôn Nhiễm lập tức nóng bừng, cả người cứng đờ.
Tổng giám đốc Đỗ cười gượng gạo, nâng ly: "Tổng giám đốc Nhan, hôm nay khách khứa đông, tôi phải đi tiếp đón, xin thứ lỗi nếu có gì sơ suất."
Nhan Vọng Thư cũng nâng ly: "Tổng giám đốc Đỗ khách sáo rồi."
Ngay khi tổng giám đốc Đỗ xoay lưng rời đi, nụ cười trên môi Nhan Vọng Thư liền biến mất.
Lúc này Ôn Nhiễm mới hoàn hồn, giống như một con mèo nhỏ bị giẫm trúng đuôi, đột ngột nhảy sang một bên, mặt đỏ bừng định chất vấn: "Anh!"
Cô chỉ kịp nói một chữ, sau đó nhìn xung quanh, cố kiềm chế giọng: "Vừa nãy anh còn nói sẽ không làm gì quá đáng với tôi, cũng không nói điều gì quá đáng!"
Nhan Vọng Thư thật sự oan uổng.
Chuyện tổng giám đốc Đỗ có sở thích thế nào ai cũng biết, tất nhiên, cái "ai cũng biết" này không bao gồm cô gái nhỏ đang tức giận đến đỏ mặt trước mặt anh.
Cảnh giác với đàn ông là tốt, nhưng nếu đề phòng anh, anh lại thấy… không được tốt lắm.
Nhan Vọng Thư nghiêm mặt hỏi: "Ôn Nhiễm, em không phân biệt được tốt xấu à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!