Nhan Vọng Thư không nói thẳng ra, nên Ôn Nhiễm đương nhiên cũng không thể nói rõ ràng.
Nhưng câu "Trên đời này không có bữa ăn trưa nào miễn phí" đã thể hiện rõ thái độ của cô.
Cô từ chối giao dịch với anh ta—một bữa trưa đầy cám dỗ.
Nhan Vọng Thư im lặng trong chốc lát, chỉ nhìn cô.
Còn cô gái nhỏ ngồi đối diện cũng không chịu yếu thế, kiên định nhìn thẳng vào anh.
Cứ như thể anh thực sự có ý định làm gì cô vậy.
Nhan Vọng Thư bỗng bật cười, người hơi ngả ra sau, dáng vẻ ung dung: "Ôn Nhiễm, em sai rồi."
Mi mắt cô khẽ giật, khí thế đối đầu lập tức sụp đổ: "Gì cơ?"
"Ngay từ đầu, em đã sai rồi."
Lại là câu này.
Lần trước anh nói thiết kế của cô ngay từ đầu đã sai, vậy lần này thì sao?
Trước mặt Nhan Vọng Thư, đạo hạnh của Ôn Nhiễm còn quá nông cạn, vô thức rơi vào chiếc bẫy mà anh giăng sẵn.
Cô là người biết lắng nghe, nên thuận theo mà nói: "Mong anh chỉ giáo."
Nhan Vọng Thư đan hai tay đặt trước bụng, giọng điệu thản nhiên: "Thiết kế lần này của em, ngay từ đầu đã nhắm vào sự công nhận của tôi đúng không?"
Quả thật vậy.
Bởi vì chính anh là người phủ nhận cô ngay từ đầu nên cô mới tạo ra tác phẩm này để giành lấy sự công nhận của anh.
Ôn Nhiễm gật đầu: "Đúng."
"Một tác phẩm xuất sắc, giá trị nghệ thuật của nó do các bậc thầy nghệ thuật đánh giá, giá trị thương mại do thị trường quyết định. Tôi chỉ là một doanh nhân, chẳng qua chỉ bắt kịp xu hướng thời trang hiện tại mà thôi. Em cần sự công nhận của tôi để làm gì?"
Câu nói này khiến Ôn Nhiễm nghẹn lời, không biết phải đáp thế nào.
Nhan Vọng Thư liếc nhìn cô: "Bây giờ em có một cơ hội để thị trường đánh giá tác phẩm của mình, em nghĩ cơ hội này dễ dàng có được sao?"
Anh ngồi thẳng dậy, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói trầm ổn: "Em là nhà thiết kế của "Carllyle", phương châm của công ty tôi sẽ không nói thêm nữa—đây là may mắn đầu tiên của em."
Anh tiếp tục: "Loạt trang sức lần này đều sử dụng đá opal Úc làm đá chủ, trong đó tác phẩm từ đá opal trắng vô cùng hiếm thấy. Em lại tình cờ có được cơ hội này—đây là may mắn thứ hai."
Rồi anh nói: "Em nên biết rằng, ông trời chưa bao giờ thương xót ai. Có người cả đời cũng không chờ được một lần may mắn."
Trái tim Ôn Nhiễm thắt lại.
Những lời này khiến cô có cảm giác như mình đang phung phí cơ hội trời ban, như thể từ chối là một tội lỗi vậy.
Cô hé môi định phản bác.
Nhưng lại bị Nhan Vọng Thư cắt ngang: "Tất nhiên, năng lực của em cũng không thể phủ nhận."
Lời phản bác của cô bị nghẹn lại, chờ nghe câu tiếp theo.
Nhan Vọng Thư: "Thứ nhất, tác phẩm lần này của em, theo tôi thấy, đủ tư cách đại diện cho "Carllyle". Thứ hai, buổi dạ tiệc diễn ra vào cuối tháng tám. Nếu hôm nay em chỉ đưa tôi bản thiết kế phác thảo thì chắc chắn không kịp tiến độ. Nhưng em lại cố tình làm mẫu sáp để tôi có thể hình dung rõ hơn về sự linh động của chiếc nhẫn. Chính sự tỉ mỉ và chuẩn bị chu toàn này đã giúp tiết kiệm được một khoảng thời gian quan trọng."
Anh khẽ cười: "Người ta nói cơ hội luôn dành cho những ai có sự chuẩn bị, em đã chứng minh điều đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!