Chương 32: Hai người thân đến vậy sao?

Ôn Nhiễm vốn đã định đi ngủ nhưng nhận được điện thoại của Thi Trạch nên vội vàng thay đồ xuống dưới.

Nhưng Thi Trạch đâu? Sao lại là Nhan Vọng Thư?

Cô cố tình nhìn vào hàng ghế sau, trống không.

Lại nhìn sang Nhan Vọng Thư, khóe môi khẽ cong lên, lễ phép chào: "Tổng giám đốc Nhan."

"Lên xe rồi nói." Nhan Vọng Thư gật đầu ra hiệu, giọng điệu không cho phép từ chối.

Ôn Nhiễm ngập ngừng một chút rồi nghi hoặc ngồi lên xe, có chút khó xử kéo nhẹ vạt áo. Sớm biết vậy cô đã mặc chỉnh tề hơn.

Trong xe có điều hòa nhưng cửa sổ mở nên không quá lạnh.

Cô ngẫm nghĩ một chút, suy đoán rằng Nhan Vọng Thư chắc hẳn đến cùng với Thi Trạch.

Nghiêng đầu, mái tóc đuôi ngựa buông lơi trên vai, trông có chút tinh nghịch: "Thi Trạch đâu?"

Nhan Vọng Thư ngồi ngay ngắn, khuỷu tay tựa hờ hững lên cửa sổ xe, ngón tay đặt trên môi, giọng điệu hờ hững: "Thi Trạch?"

Anh liếc nhìn Ôn Nhiễm, sau đó lại hướng mắt về phía trước, giọng nói lướt nhẹ qua: "Hai người thân đến vậy sao?"

Thật ra cũng không hẳn. Ôn Nhiễm thành thật đáp: "Không có, chỉ là… anh ấy giúp tôi một chút."

Cô luôn biết cách giữ lại vài phần khi nói chuyện, nhưng cũng luôn không đủ thông minh để che giấu trước Nhan Vọng Thư.

Anh thẳng thắn nói: "Chuyện của em tôi đã giải quyết rồi."

"Hả?" Ôn Nhiễm ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe nhìn sang.

Anh vừa nói gì cơ? Anh, giải quyết rồi?

Cô có nghe nhầm không?

Ôn Nhiễm nghi hoặc: "Tại sao, anh…"

"Đó là trách nhiệm của tôi." Nhan Vọng Thư cắt ngang lời cô: "Tối qua em cũng vì đợi tôi nên mới về muộn như vậy."

Câu này như một sự tự kiểm điểm, đồng thời cũng thể hiện rõ ràng trách nhiệm của anh.

Nhưng giọng điệu lại nghe như đang thể hiện sự chính trực và tràn đầy trách nhiệm vậy.

Ôn Nhiễm biết lúc này nên nói thế nào, cô đưa tay vén lọn tóc bên tai ra sau, vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, dịu dàng nói: "Tổng giám đốc Nhan, đây không phải trách nhiệm của anh mà là vấn đề của tôi. Nếu tôi chuẩn bị trước thiết kế của mình thì đã không phải lên tầng ba mượn dụng cụ và lỡ mất thời gian anh dành cho tôi. Dù sao anh rất bận, vậy mà còn dành riêng cho tôi tận nửa tiếng."

Nhan Vọng Thư thường nghe những lời khách sáo, dễ chịu như vậy sớm đã quen.

Nhưng lúc này anh lại có cảm giác như bị một nắm bông đấm vào người.

Cảm giác này khá mới mẻ, anh khẽ ho một tiếng, kéo lại quyền chủ động: "Em hiểu rõ Thi Trạch không?"

Ôn Nhiễm không tiếp xúc với Thi Trạch nhiều, đương nhiên là không hiểu, cô thành thật lắc đầu.

"Không hiểu rõ mà cũng dám nhờ cậu ta làm chuyện này?" Giọng anh trầm xuống, có chút ý tứ răn dạy. "Không sợ rước họa vào thân à?"

Ôn Nhiễm hiểu ý anh muốn nói.

Cô cũng biết kiểu người như Tống Kiến Chương, Thi Trạch phần lớn chẳng buồn tự mình ra tay dạy dỗ. Hơn nữa, kể cả trường hợp xấu nhất là Thi Trạch thật sự gây chuyện, kéo cô xuống nước, thì cô cũng không phải người dễ bị bắt nạt mà chịu đựng tất cả.

Nhưng bây giờ cô không thể trực tiếp nói với Nhan Vọng Thư rằng nhà tôi có người, tôi không sợ những chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!