Đêm nay ánh trăng rất sáng, chiếu rọi mặt đất một màu trắng bạc. Bóng cây phủ trên nền đất tạo thành hình chiếc dù trông như một tác phẩm cắt giấy tinh xảo.
Ôn Nhiễm mang đôi giày gót nhọn mảnh, tiếng bước chân vang lên hỗn loạn trên mặt đường.
Tần Tiêu cảnh giác quay đầu nhìn Ôn Nhiễm một cái, sau đó ghé sát tai Nhan Vọng Thư nói mấy câu.
Nhan Vọng Thư không quay đầu lại, cũng không giảm tốc độ bước đi.
Ôn Nhiễm đuổi theo, hơi thở gấp gáp gọi: "Tổng giám đốc Nhan."
Ngay giây tiếp theo, Tần Tiêu vươn tay ngăn cách hai người.
Ôn Nhiễm lập tức hiểu ra, đó là khoảng cách mà lúc này cô không thể vượt qua.
Mặc dù họ từng ngồi chung xe, từng ăn chung bàn, cô thậm chí còn từng đến nhà anh ta.
Nhưng tất cả những điều đó đều chỉ xảy ra khi anh ta cho phép.
Ôn Nhiễm chủ động lùi nửa bước sang bên cạnh, giữ lễ phép và khoảng cách, tiếp tục nói: "Tổng giám đốc Nhan, xin lỗi đã làm phiền anh một chút."
Thế nhưng Nhan Vọng Thư lại như chẳng nghe thấy gì, sải bước dài, mắt nhìn thẳng về phía trước. Gương mặt góc cạnh tinh tế của anh ta lạnh lùng, không gợn chút cảm xúc.
Tần Tiêu lên tiếng: "Nếu cô có bất cứ thắc mắc gì, có thể trao đổi trước với trưởng bộ phận."
Ôn Nhiễm áy náy liếc nhìn Tần Tiêu một cái, rồi cách một đoạn khoảng cách, lại lên tiếng: "Tổng giám đốc Nhan, về dự án thiết kế thương mại của cô Chung, tôi muốn hỏi anh về lý do tại sao tác phẩm của tôi bị loại."
Thấy Nhan Vọng Thư vẫn không có phản ứng gì, Ôn Nhiễm hơi sốt ruột, giọng nói cũng dồn dập hơn: "Ý kiến của anh thực sự rất quan trọng đối với tôi."
Vẫn không có phản hồi.
Một chiếc xe thương vụ màu đen đã đỗ sẵn cách đó không xa, tài xế mở cửa sau, đứng chờ bên cạnh.
Nhan Vọng Thư bước lên xe. Khi Tần Tiêu định đóng cửa lại, Ôn Nhiễm bất ngờ túm lấy.
Những ngón tay thon dài của cô vì dùng sức mà trắng bệch.
Tần Tiêu theo phản xạ giữ lấy cánh tay Ôn Nhiễm đề phòng cô làm chuyện gì khác. Nhưng cô vẫn không chịu buông tay.
Cô đau đớn, ngước mắt nhìn Tần Tiêu, đôi mắt sáng trong giữa đêm tối trông đầy vẻ bất lực và tội nghiệp: "Tôi biết… tôi biết mà…"
Môi cô run rẩy, lời nói ngắt quãng.
Cô biết hành động này là không đúng, biết rằng mình đang làm khó người khác.
Nhưng cô chỉ muốn biết câu trả lời.
Câu trả lời này đối với cô quá quan trọng.
Quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến hướng đi của tương lai mà cô đang tìm kiếm.
Ôn Nhiễm bám lấy cửa xe, giọng nói trầm xuống chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt: "Tổng giám đốc Nhan, tôi thực sự rất chân thành muốn xin ý kiến của anh."
Nhan Vọng Thư nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Bóng lưng cô mong manh hơi cúi xuống, cổ tay bám trên cánh cửa xe mảnh mai yếu ớt. Làn da trắng ngần như sứ lạnh, hàng mi dài rậm hơi run rẩy, giữa chân mày khẽ nhíu lại.
Cánh tay cô bị Tần Tiêu nắm chặt, phần thịt mềm bị siết lại, hằn lên một vết lõm nhỏ.
Nhưng cô vẫn không hề tỏ ra sợ hãi hay có ý định từ bỏ, ánh mắt nhìn anh kiên định và cố chấp vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!