Chương 22: Dùng một số thủ đoạn

Ôn Nhiễm và Trạch Tâm Di trở về nhà họ Trạch, dì trong nhà mang ra hai ly nhỏ nước mật ong hoa quế đã chuẩn bị sẵn.

Trạch Tâm Di nhấp từng ngụm nhỏ: "Thực ra anh trai tớ cũng không tệ lắm, đúng không?"

Cô ấy như thể hoàn toàn quên mất lúc nãy trên xe còn đang "tố cáo" Trạch Trình Kính.

Ôn Nhiễm nhịn cười, kéo dài giọng: "Đúng——"

Vì chênh lệch múi giờ nên Ôn Nhiễm ngủ không ngon.

Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng cô đã tỉnh dậy.

Ôn Nhiễm nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang vắt ngang eo mình của Trạch Tâm Di ra, sau đó khẽ đẩy cô: "Tớ về nhà đây, ở lại với thầy thêm một chút, cậu có muốn đi cùng không?"

Trạch Tâm Di vẫn còn buồn ngủ, kéo mền trùm lên: "Không, để tớ ngủ đã, dậy rồi sẽ qua tìm cậu."

Sau khi rửa mặt xong Ôn Nhiễm xuống lầu, dì giúp việc trong nhà họ Trạch đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng.

"Sư huynh đã ăn chưa ạ?" Ôn Nhiễm hỏi.

"Cậu ấy đi công ty từ sớm rồi, dạo này rất bận."

Ôn Nhiễm khẽ nhíu mày, tâm trí có chút lơ đãng khi ăn sáng.

Về đến nhà, Bạch Vĩ Lương đang ở trong phòng làm việc, Ôn Nhiễm chào hỏi rồi đi vào bếp làm bánh quế cuộn.

Sau khi làm xong cô chuẩn bị thêm một ít đồ ăn nhẹ tinh tế rồi mời Bạch Vĩ Lương ra vườn vừa trò chuyện vừa uống trà.

So với Hộ Thành, thời tiết ở Mỹ mát mẻ hơn nhiều, thời điểm này rất thích hợp để thư giãn ngoài trời.

Ôn Nhiễm nhìn những bông hoa nhỏ trắng muốt trong vườn đang lay động theo gió: "Thầy à, thầy vẫn nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn, đừng lúc nào cũng nhốt mình trong phòng làm việc."

"Lời này thầy nói với con không ít lần rồi, sao bây giờ lại dùng chính lời thầy để dạy lại thầy thế?"

Ôn Nhiễm tinh nghịch cười: "Con đã thay đổi rồi mà."

Do dự một lúc, cô nhỏ giọng nói: "Thầy ơi, sau bữa tối hôm nay con phải về nước rồi."

Bạch Vĩ Lương có chút bất ngờ, đặt bánh quế cuộn xuống đĩa, nhìn cô: "Chẳng phải con mới về sao?"

Ôn Nhiễm sớm đã nghĩ ra lý do, nói rằng điêu khắc ngọc là một nghề đòi hỏi kỹ năng, bây giờ cô đang trong giai đoạn lấy lại cảm giác, sợ nếu không làm lâu sẽ bị mai một.

Lý do này khiến Bạch Vĩ Lương khó mà phản bác được.

Nhưng ông vẫn không giấu được sự hụt hẫng, ngay cả giọng nói cũng nặng nề hơn: "Tưởng con sẽ ở lại lâu hơn một chút, mới về có một ngày, thật lãng phí."

Ôn Nhiễm dỗ dành: "Không phải lãng phí đâu ạ, con nhớ thầy nên mới về thăm thầy."

Nghe vậy Bạch Vĩ Lương cũng không còn giận nữa. Hơn nữa, người sắp đi rồi, ông còn có thể tức giận gì được nữa chứ?

Bạch Vĩ Lương đành dặn dò nhà bếp tối nay làm nhiều món Ôn Nhiễm thích ăn.

Hai người đang trò chuyện Thi Trạch Trình Kính từ công ty đến.

Ôn Nhiễm đặt đĩa đồ ăn nhẹ xuống, đứng dậy: "Sư huynh, em đi pha trà cho anh."

"Cảm ơn em." Trạch Trình Kính ngồi xuống.

Ôn Nhiễm đi được hai bước, đứng trên lối nhỏ trong vườn, quay đầu lại: "Sư huynh, anh có ở lại ăn tối không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!