Ôn Nhiễm thậm chí còn không đợi thang máy mà men theo cầu thang xoắn đi xuống.
Khi xuống đến tầng một tim cô vẫn còn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ở cửa có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dẫn cô ra ngoài lên xe.
Chiếc xe chạy theo con đường quanh co rời khỏi Đàn Uyển, chẳng mấy chốc đã đến cổng khu chung cư Lam Ngữ Phong.
Ôn Nhiễm cảm ơn tài xế rồi xuống xe.
Không khí bên ngoài vừa oi bức vừa ngột ngạt, cộng thêm việc cô đi nhanh khiến trán đổ đầy mồ hôi.
Vào thang máy, xung quanh chỉ còn lại tiếng máy vận hành khẽ khàng.
Ôn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng buông lỏng, nhưng cô lại không nhịn được mà suy nghĩ, rốt cuộc Nhan Vọng Thư có ý gì?
Chẳng lẽ là cô hiểu nhầm, thực ra anh ta không có ý đó?
Hơn nữa, anh ta nổi giận cái gì chứ?
Chẳng lẽ vì cô làm dơ tấm thảm?
Nếu thật sự có ý với cô, chỉ một tấm thảm bị dơ thì chắc cũng không đến mức buông tha cô đâu nhỉ?
Ôn Nhiễm nghĩ mãi không ra.
Vậy thì không nghĩ nữa.
Lúc cô về đến nhà đã hơn mười một giờ. Sau khi tắm rửa xong, thoa kem dưỡng da, cô chui vào mền.
Ôn Nhiễm giơ tay với lấy điện thoại, lúc này mới thấy có tin nhắn chưa đọc.
Cô mở khóa điện thoại, vào WeChat.
Trạch Trình Kính nhắn từ một giờ trước:
[Muốn lấy thì mai bốn giờ chiều, khách sạn Tuần Phong Quốc Tế, phòng 808.]
Ôn Nhiễm nhắn lại:
[Sư huynh, rốt cuộc anh muốn đưa em cái gì vậy?]
Cô chờ một lúc nhưng không thấy Trạch Trình Kính trả lời, chỉ thấy Ái Vi đang trò chuyện trong nhóm.
Ái Vi: [[icon Khóc lóc] Tớ đói quá, chưa ăn no.]
Lý Uyển gửi một sticker "Hahahaha", sau đó nhắn:
[Sao không dám ăn thỏa thích?]
Ái Vi: [icon Trợn mắt]
Ái Vi: [Hồi ăn cơm tớ hơi kích động, bây giờ chẳng nhớ rõ nữa, chắc không nói sai gì đâu nhỉ?]
Lý Uyển: [Không đâu, cậu thể hiện rất tốt!]
Ái Vi: [@Ôn Nhiễm, cậu thấy sao?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!