Khi Ái Vi bước ra, phản ứng không khác gì Lý Uyển, chỉ vào trán Ôn Nhiễm trêu ghẹo: "Cái này… tớ đã hình dung ra được rồi đấy."
Ôn Nhiễm lườm cô một cái đầy trách móc.
Ái Vi không chịu nổi ánh mắt mềm mại này, bèn dỗ dành: "Lúc nãy tớ còn thấy một đứa nhóc đâm thẳng vào tường ngã chổng vó xuống đất, khóc bù lu bù loa luôn."
Ba người xách túi đi về phía lối ra.
Ái Vi lại tiếp tục: "Cậu không thấy ba mẹ nó đâu, chẳng những không đỡ dậy mà còn rút điện thoại ra quay phim, đây đúng là ảnh dìm hàng chất lượng cao mà".
Rồi đột nhiên đổi chủ đề: "Lúc cậu đập trán có ai ở đó không? Có ai cười cậu không?"
Có.
Ôn Nhiễm buông hai chữ: "Tổng giám đốc Nhan."
Nhưng có cười hay không… anh ấy đeo khẩu trang, nhìn không ra.
Ái Vi kinh ngạc quay đầu: "Tổng giám đốc Nhan???"
Lý Uyển xen vào: "Thật đấy, nếu cậu ra sớm chút thì còn có thể chào hỏi."
Ái Vi thay đổi sắc mặt liên tục, khó tin đến mức một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Vậy anh ta thực sự dẫn theo một cô bạn gái nhỏ sao?"
"Không phải." Lý Uyển giải thích: "Hình như là con gái của tổng giám đốc điều hành, cô gái kia gọi tổng giám đốc Nhan là "cậu"."
Nhan Hy Hòa lớn hơn Nhan Vọng Thư mười lăm tuổi, có cô con gái gần hai mươi tuổi cũng không có gì lạ.
Nghĩ đến đây Ái Vi lắc đầu, tiếp tục đi lên trước: "Cậu nói xem, tổng giám đốc bốn mươi lăm tuổi rồi, mang thai con thứ hai ở tuổi này, sản phụ lớn tuổi rất nguy hiểm, phụ nữ thật đáng thương, tại sao cứ nhất định phải sinh con? Một đứa không đủ lại sinh hai đứa?"
Ái Vi từ lâu đã quyết định làm DINK (cặp vợ chồng không con cái), cô không muốn bị ràng buộc bởi con cái, cũng không muốn gánh vác trách nhiệm.
Cô rất kiên quyết—không sinh con.
Lý Uyển: "Trẻ con đáng yêu lắm mà, mềm mại đáng yêu."
"Đáng yêu?" Ái Vi bĩu môi: "Chị họ tớ trước khi sinh con đẹp lắm, sinh xong thì béo lên, rụng tóc, công việc cũng khó tìm, trông già đi mấy tuổi, vất vả lắm con mới lớn hơn chút thì lại phải lo chuyện mẫu giáo. Như quê tớ, một thành phố hạng hai, cho con học một trường mẫu giáo tốt cũng phải chuẩn bị hơn trăm triệu mỗi năm, đáng sợ lắm."
Nói đến đây, Ái Vi đột nhiên cảm thấy lấy chị họ mình ra so với Nhan Hy Hòa thì có hơi buồn cười.
Nhan Hy Hòa vừa phát hiện có thai tháng trước đã lập tức nghỉ việc ở nhà dưỡng thai.
Cô ấy có chuyên gia dinh dưỡng tốt nhất, đội ngũ y tế hàng đầu, sau khi sinh con ra còn có tài nguyên giáo dục phong phú nhất…
Làm sao cô ấy có thể có những nỗi lo và phiền muộn giống như những người bình thường bọn họ chứ?
Ái Vi bĩu môi, đổi chủ đề: "Tớ nghe nói sau khi tổng giám đốc sinh con sẽ không quay lại nữa, tổng giám đốc Nhan sẽ lên nắm quyền, chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
"Chắc là vậy." Lý Uyển cũng từng nghe nói qua.
Tương lai của "Carllyle" hẳn sẽ do Nhan Vọng Thư toàn quyền quản lý.
Chủ đề này nhanh chóng kết thúc, ba người đi đến một tiệm trà sữa check
-in.
Lúc này Ôn Nhiễm mới nhớ ra, hình như cô vẫn chưa ăn sáng và ăn trưa.
Từ nhỏ cô đã không hứng thú với chuyện ăn uống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!