Ba người đứng ngoài văn phòng đã được một lúc, kể từ khi Ôn Nhiễm nói muốn báo cảnh sát.
Tất cả sự chú ý trong văn phòng đều dồn về phía Ôn Nhiễm nên chẳng ai để ý đến họ.
Mặc dù không nghe thấy cuộc tranh cãi trước đó nhưng họ vẫn có thể hiểu đại khái chuyện gì đang diễn ra.
Đinh Dao nghiêng đầu, khóe môi nở nụ cười tinh quái: "Giám đốc"
Hoắc Kiêu mặt không mấy vui vẻ: "?"
"Đây là bất ngờ dành cho tôi à?" Cô kéo dài giọng, mang theo ý trêu chọc.
Hoắc Kiêu bất lực dời ánh mắt đi.
Anh ta đã dốc công thuyết phục Đinh Dao nhận chức trưởng phòng thiết kế của "Carllyle". Ngoài những điều kiện hấp dẫn anh ta còn hết lời khen ngợi bộ phận này.
Giờ nhìn cái cảnh tượng đầy kịch tính này, chẳng khác nào bị vả thẳng vào mặt.
Không chỉ riêng anh ta mà cả Nhan Vọng Thư cũng bị vả.
Nghĩ đến Nhan Vọng Thư, Hoắc Kiêu quét mắt nhìn sang.
Vị tổng giám đốc nổi tiếng không chịu được một hạt cát trong mắt, vậy mà khi chứng kiến màn kịch này lại không hề khó chịu. Thậm chí khóe môi còn hơi nhếch lên, trông như đang khá hứng thú.
Đinh Dao thấy trêu Hoắc Kiêu không có tác dụng, bèn chuyển mũi nhọn sang Nhan Vọng Thư: "Sư huynh… à không, tổng giám đốc Nhan."
Cô hơi ngẩng cằm, giọng điệu nhẹ nhàng: "Thực tập sinh của "Carllyle" các anh, tính tình cũng cứng đầu thật đấy?"
Nhan Vọng Thư vẫn giữ nguyên ánh mắt, khẽ cười: "Thế chẳng phải rất tốt sao?"
"Tốt?" Hoắc Kiêu nhíu mày, chỗ nào tốt?
Nhan Vọng Thư chậm rãi đáp: "Tôi cũng chẳng giỏi chịu ấm ức đâu."
"Lời này của anh…" Đinh Dao tặc lưỡi lắc đầu.
Thực tập sinh này làm sao có thể so sánh với anh ta?
Có người không chịu được ấm ức vì họ sinh ra đã đứng trên mây.
Có người không chịu được ấm ức chỉ khiến bản thân rơi vào con đường hủy diệt.
Theo Đinh Dao, Nhan Vọng Thư thuộc loại thứ nhất, còn cô thực tập sinh kia—chính là kẻ ngốc nghếch ngây thơ của loại thứ hai.
Nhưng mà, tuổi trẻ mà!
So với những kẻ rụt rè, chí ít cô ấy cũng đáng khen vì có dũng khí!
Đinh Dao hít một hơi: "Tổng giám đốc Nhan, anh nói quyền bổ nhiệm nhân sự của bộ phận này thuộc về tôi, vẫn giữ lời chứ?"
Ánh mắt Nhan Vọng Thư khẽ động, thu lại tầm nhìn từ Ôn Nhiễm rồi nhìn Đinh Dao: "Thuộc về cô."
"Thế thì tốt." Đinh Dao cất bước đi vào văn phòng, lẩm bẩm: "Đang lo không biết phải lập uy thế nào đây!"
Hoắc Kiêu quay sang: "Cô ấy định sa thải người?"
Nhan Vọng Thư thu lại biểu cảm, ánh mắt rơi lên người Ôn Nhiễm: "Tùy cô ấy."
Sự xuất hiện bất ngờ của Đinh Dao lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!