Trước lễ cưới, hai bên gia đình đương nhiên phải gặp mặt.
Việc này do chính Nhan Vọng Thư sắp xếp.
Chính xác mà nói, mọi thứ đều do anh ấy sắp xếp.
Địa điểm gặp mặt được chọn ở Bắc Đô, ba mẹ Ôn Nhiễm bay thẳng từ nước ngoài về.
Hôm đó có rất đông người.
Trước bữa ăn, dưới sự chứng kiến của luật sư từ ba bên—Carllyle, BNile và Ôn thị—việc chuyển nhượng cổ phần được hoàn tất.
Ôn Nhiễm nhận 20% cổ phần của Carllyle, trong khi Nhan Vọng Thư nhận 5% cổ phần từ BNile và Ôn thị.
Về chuyện này Trạch Tâm Di kéo Ôn Nhiễm lại thì thầm đầy nghi hoặc: "Chuyện này… không phải là liên hôn sao?"
"Đương nhiên là không!" Ôn Nhiễm phủ nhận ngay.
Nhưng phủ nhận xong cô lại che miệng cười, vì cảnh tượng này thực sự rất giống một cuộc hôn nhân sắp đặt.
Nhưng thực sự thì không phải.
Chỉ là họ trở nên gắn kết hơn mà thôi.
Tình yêu, sự nghiệp, gia tộc—tất cả đều liên kết lại với nhau, vững chắc không gì phá vỡ.
Họ trở thành một gia đình.
Tối hôm đó, ngoài cửa sổ, sương giá ngưng đọng, cái lạnh lan tỏa khắp nơi.
Nhưng bên trong căn phòng lại ấm áp vô cùng.
Nhan Vọng Thư ôm Ôn Nhiễm từ phía sau, hơi thở nóng rực phả lên gáy cô khi anh cất lời: "Hôm nay ba vợ kể cho anh nghe chuyện hồi nhỏ của em."
Ôn Nhiễm đã ngà ngà buồn ngủ, giọng mềm mại lười biếng: "Ông ấy lại khóc à?"
"Ừ."
Ôn Nhiễm biết ba cô đã kể chuyện gì.
Làm ba mẹ, ai mà không thương con gái của mình chứ?
Huống hồ Ôn Nhiễm còn là đứa con đầu lòng, là bảo bối của họ.
Lúc nhỏ, mỗi năm một lần cô đều theo ông nội bay sang nước ngoài ở lại một thời gian.
Khu mỏ, khi nhìn từ trên cao xuống, là một hố sâu hình xoắn ốc khổng lồ, được những người trong ngành gọi là "Cánh cửa địa ngục".
Môi trường ở đó rất khắc nghiệt, mỗi lần Ôn Nhiễm đến đều được sắp xếp ở trong một căn biệt thự nhỏ cách mỏ khoảng ba mươi cây số.
Năm bốn tuổi cô vô tình lạc vào khu rừng bên cạnh và mất tích suốt một ngày một đêm.
Cuối cùng, một người thợ săn đã bế cô ra khỏi rừng.
Người lớn kể lại rằng khi đó cô bé Ôn Nhiễm lấm lem bùn đất, yếu ớt đến mức không còn sức để khóc, giày đã mất từ lúc nào, làn da lộ ra bên ngoài chi chít những vết xước nhỏ do cỏ sắc trong rừng cứa vào.
Từ sau lần đó cô chưa bao giờ quay lại khu vực mỏ của Ôn thị nữa.
Mỗi lần ba cô nhắc đến chuyện này, khóe mắt ông đều đỏ hoe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!