Khi Ôn Nhiễm về nhà Bạch Vĩ Lương đang ngồi trong phòng khách uống trà.
Ôn Nhiễm nghĩ một lúc, cảm thấy ông đang đợi mình, liền bước tới: "Thầy, con về rồi."
Bạch Vĩ Lương không nhìn cô: "Cậu ta đâu?"
Câu "cậu ta" này, dĩ nhiên là chỉ Nhan Vọng Thư, Ôn Nhiễm hiểu.
"Anh ấy đi rồi."
Bạch Vĩ Lương ngừng một chút, đặt chén trà xuống nhìn cô: "Con đã nói với cậu ta, rồi cậu ta chọn rời đi?"
Lần trước, khi Ôn Nhiễm bị bắt cóc, mọi chuyện Nhan Vọng Thư làm Bạch Vĩ Lương đều thấy cả. Vì thế bây giờ ông có chút khó tin.
Ôn Nhiễm lắc đầu: "Con chưa nói."
Bạch Vĩ Lương còn định nói gì đó nhưng lúc này Lục Trạch Ngôn đi vào.
Ông đành nuốt lại lời trong lòng: "Con lên nghỉ trước đi."
Ôn Nhiễm gật đầu, nhẹ nhàng gật đầu với Lục Trạch Ngôn như một lời chào.
Buổi chiều, Ôn Nhiễm đang vẽ bản thiết kế trong phòng làm việc thì Bạch Vĩ Lương bước vào.
Ông ngồi xuống: "Thầy muốn làm lại "Liên Lý Chi"."
Ôn Nhiễm khá bất ngờ, nếu vậy thì Bạch Vĩ Lương đang phá vỡ nguyên tắc của mình.
Ông vuốt râu, chậm rãi nói: "Cậu ta có thể dùng thủ đoạn, điều kiện, giao dịch để ép thầy, nhưng cậu ta không làm vậy. Một là thực sự chân thành, hai là ngày nào cũng đến, thầy thực sự phiền rồi."
Ôn Nhiễm khẽ bật cười: "Thầy, vậy thầy giúp anh ấy đi."
"Ừm." Ông gật đầu, giơ tay lên: "Nhưng tay thầy chưa hoàn toàn hồi phục, một số chi tiết cần con làm."
Ôn Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ được."
Bạch Vĩ Lương đứng dậy, chậm rãi xoay người quay lưng về phía cô, giọng trầm xuống: "Nhiễm Nhiễm, thầy thấy lựa chọn của con không đúng."
Ôn Nhiễm chưa hiểu: "Dạ?"
"Với Nhan Vọng Thư."
Tim cô khẽ run lên. Trong lúc còn sững sờ Bạch Vĩ Lương đã rời đi.
Ôn Nhiễm ngẫm nghĩ về lời thầy nói, chẳng còn tâm trạng vẽ nữa.
Đúng lúc ấy cửa phía sau bỗng bị đẩy mạnh ra.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Nhan Vọng Thư sải bước vào.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh nắm lấy vai kéo lên khỏi ghế.
Cô bị xoay người, lưng áp chặt vào bàn làm việc. Anh hơi cúi xuống, gương mặt gần trong gang tấc. Biểu cảm ấy… không giống vì yêu mà muốn ôm cô, mà như thể muốn xé nát cô.
Môi Ôn Nhiễm hơi hé ra, hàng mi khẽ run, không biết là hoảng sợ hay bối rối.
Nhan Vọng Thư nhắm mắt một chút rồi ôm chặt cô vào lòng, nghiến răng nói: "Sao em có thể như vậy? Vì anh mà từ bỏ quyền thừa kế Ôn thị cũng không nói, vì anh mà từ bỏ cổ phần BNile cũng không nói, bây giờ, ngay cả chuyện bệnh tật cũng không nói!"
Anh… biết rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!