Chương 39: (Vô Đề)

Sở Tuy chỉ liếc nhìn rồi thu lại ánh mắt, chẳng hề dấy lên chút ý niệm nào, ngược lại còn cảm thấy buồn cười. Anh không hay biết rằng, trong lúc mình quan sát người khác, cũng có không ít ánh mắt âm thầm đánh giá anh.

Người ta vẫn thường nói luật quan Hoffman sinh ra một lứa con cái thật xuất sắc. Cặp song sinh không chỉ có ngoại hình nổi bật mà còn vô cùng tài giỏi. Con trai trưởng Arnold, tuổi còn trẻ đã là trùng cái cấp S, đồng thời giữ chức thiếu tướng; con trai thứ Dick lại dấn thân vào chính trị và pháp luật, rất có thể sẽ trở thành luật quan tiếp theo của Đế quốc.

Trong xã hội trùng tộc, phần lớn các cặp song sinh thường cùng hầu hạ một trùng đực, nhưng cặp song sinh này lại là ngoại lệ.

Gia tộc Hoffman và gia tộc Capet từ lâu đã có ý định kết thân, nhưng cuối cùng chỉ có em trai Dick kết hôn với thiếu gia nhà Capet làm trùng quân, trong khi con trai trưởng rnold lại hoàn thành nghi thức bạn đời với một trùng đực vô danh tiểu tốt, không có địa vị, cũng chẳng có bối cảnh, rất có thể xuất thân từ một hành tinh hẻo lánh nào đó.

Dẫu rằng thiếu gia nhà Capet cũng chẳng phải nhân tài gì cho cam, nhưng... dường như thiếu tướng Arnold có thể có nhiều lựa chọn tốt hơn?

Đúng là trùng đực rất hiếm, nhưng điều đó không áp dụng cho giới quý tộc. Quyền lực và tài sản luôn cho phép họ có lợi thế trong việc chọn bạn đời.

Sở Tuy rất ít khi bước ra thế giới bên ngoài, đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trước công chúng, thu hút không ít ánh nhìn dò xét lẫn đánh giá.

Bộ lễ phục được cắt may khéo léo, khí chất không tầm thường, dáng người cao ráo, nhưng không hiểu vì sao lại dùng mặt nạ che đi nửa khuôn mặt. Chẳng lẽ quá xấu? Nghe nói là trùng đực cấp A, nhưng không cảm nhận được bất kỳ dao động tinh thần lực nào. Tạm thời, dường như không có điểm gì nổi bật.

Hiển nhiên, thiếu gia nhà Capet cũng nghĩ vậy. Ban đầu gã còn đang ôm hai á thư cười cợt phong lưu. Nhưng khi phát hiện ra sự hiện diện của Sở Tuy và Arnold, nét cười trên môi dần biến mất. Gã đẩy hai á thư trong lòng ra, búng tay một cái, rồi quay sang người trùng quân bên cạnh với ánh mắt đầy hàm ý:

"Đi thôi, chào anh trai em một tiếng."

Dick có dung mạo giống Arnold bảy phần, điểm khác biệt là Arnold có đôi mắt xanh lam, còn hắn là xanh lục. Cặp song sinh này quả thật khiến lòng người ngứa ngáy. Capet từng nghĩ sẵn cách hưởng lạc với cả hai trong phòng ngủ, nhưng cuối cùng Arnold lại thành thân với một trùng đực khác.

Đúng là... khiến người ta không cam tâm.

Capet nghĩ vậy, vô thức dùng sức mạnh siết chặt tay Dick. Khuôn mặt Dick hơi tái đi nhưng không hề lên tiếng, chỉ có vạt áo tối màu bị thấm một chút máu. Mãi đến khi Capet nhận ra đầu ngón tay mình dính chút máu, gã mới nhướn mày buông lỏng tay:

"Bé yêu, tôi quên mất, vết thương trên người em vẫn chưa lành nhỉ."

Dick tuy có nét giống Arnold, nhưng khí chất hoàn toàn khác. Ngũ quan của hắn thiên về sắc sảo, chỉ là đôi mắt lộ vẻ không mấy thiện lành. Nghe vậy, hắn miễn cưỡng mỉm cười:

"Em không sao."

Rõ ràng, tuy là trùng quân, nhưng cuộc sống của hắn cũng chẳng dễ chịu gì.

Cả ngày hôm nay, Sở Tuy chưa ăn uống gì, bụng đói cồn cào. Anh định tiến tới bàn tiệc tự chọn để lấy chút đồ ăn, thì thấy một trùng đực tóc màu lanh được bao quanh bởi đám người đang tiến tới, khí thế kiêu ngạo và đầy ác ý, rõ ràng là đến gây sự.

"Arnold, lâu rồi không gặp. Thật hiếm khi, sau khi kết hôn lâu như vậy, cuối cùng hùng chủ của cậu cũng chịu xuất hiện sao?"

Một trùng đực trưởng thành có thể có một trùng quân và nhiều trùng thị. Ai được sủng ái, người đó có địa vị cao. Sau khi kết hôn, Arnold hầu như đều tham gia các buổi tiệc một mình, không có hùng chủ đi cùng. Lời bàn tán mỉa mai đằng sau tất nhiên không thiếu.

Capet gần như thẳng thừng chỉ vào mặt cậu mà nói cậu không được sủng ái.

Kiếp trước, Sở Tuy từng gặp Capet vài lần, nhưng chỉ ở mức độ quen biết sơ sơ, ấn tượng duy nhất là gã cưới em trai của Arnold, miễn cưỡng tính là họ hàng. Ngoài ra thì không biết gì hơn.

Nhưng hôm nay vừa gặp, hình như cũng chẳng phải nhân vật gì tử tế.

Sở Tuy nghĩ thầm, hóa ra giới quý tộc trùng tộc và thế giới loài người cũng chẳng khác nhau là mấy, đều là những màn mỉa mai châm chọc. Nghe vậy, anh liếc sang Arnold, nhướn mày, rất muốn xem cậu sẽ đáp trả thế nào.

Arnold rõ ràng không phải loại người biết đấu khẩu, bộ quân phục trên người khiến cậu thêm phần lạnh lùng kiêu ngạo. Nghe vậy, cậu không có phản ứng gì, chỉ đứng sau lưng Sở Tuy, hơi cúi đầu, giọng điệu xa cách nhưng lịch sự: "Cảm ơn ngài đã quan tâm. Vì hùng chủ của tôi vừa mới khỏi bệnh nặng nên phải ở nhà tĩnh dưỡng, rất ít khi ra ngoài."

Lúc mới đến thế giới trùng tộc, Sở Tuy quả thực đã mắc một trận bệnh nặng, nên lời Arnold nói không phải là nói dối.

Capet nghe vậy khẽ nhếch môi, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt, không cần nói thêm. Một trùng thị phía sau gã lập tức hiểu ý, giả vờ như tự nói với mình:

"Là ở nhà dưỡng bệnh, hay chỉ đang viện cớ vì không được sủng đây?"

Một người khác giả bộ thở dài, tiếp lời đầy hàm ý:

"Đúng là đáng thương thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!